Chương 7

Sở dĩ nghĩ đến vấn đề này, không phải bởi vì Tưởng Nghênh Nam bỗng nhiên có hứng thú đối với phụ nữ. Mà là bởi cô đã nhìn ra, theo tính cách của Hà Thúy Chi, về sau cuộc sống của Tưởng Nghênh Nam tốt lên, tuyệt đối sẽ để Tưởng Nghênh Nam lại cưới một người vợ khác.

Nghĩ đến đây Tưởng Nghênh Nam đã cảm thấy đau đầu, đến lúc đó nên dùng lý do gì cự tuyệt đây?

Tưởng Nghênh Nam tắm rửa xong tâm sự nặng nề vào phòng, mới vừa nằm xuống hai đứa nhỏ đã nhích lại gần. Cô duỗi tay ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực, nói: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ba ba, con sợ.” Tay nho nhỏ của Tiểu Hoa ôm cánh tay cảu Tưởng Nghênh Nam.

Tưởng Nghênh Nam an ủi nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Ba ba ở đây, sợ cái gì?”

“Con sợ ba ba cũng chạy.”

Trẻ nhỏ sẽ không nói dối, Tưởng Nghênh Nam nghe xong lời này chấn động trong lòng. Người lớn ảnh hưởng thật sự rất lớn đối với đứa nhỏ. Mẹ bỏ đi làm này trong lòng hai đứa nhỏ tràn ngập bất an. Tưởng Nghênh Nam vừa nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ vừa an ủi: “Không sợ, ba ba bảo đảm tuyệt đối sẽ không chạy, ba ba vĩnh viễn ở bên các con.”

Cảm giác được hai đứa nhỏ dần dần thả lỏng thân thể, Tưởng Nghênh Nam nói sang chuyện khác nói: “Hôm nay ba ba ở trên núi bắt được một con gà rừng, ngày mai có thịt ăn, thích ăn thịt không?”

“Thích ~”

Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, dễ chuyển đề tài như vậy. Dân quê quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn đến một hai lần thịt, hai đứa nhỏ này mới 4 tuổi, đời này đến bây giờ số lần ăn được thịt không đếm hết một bàn tay. Nghe Tưởng Nghênh Nam nói có thịt ăn, hai đứa nhỏ đều cực hưng phấn, cũng không ngủ được, ở bên người Tưởng Nghênh Nam ríu rít hỏi không ngừng.

“Ba ba, làm sao bắt được gà rừng?”

Tưởng Nghênh Nam: “Ba ba duỗi ra tay đã bắt được...”

“Ba ba, thật là lợi hại!”

“Gà rừng có phải không dễ bắt không?”

Tưởng Nghênh Nam buồn ngủ quá mức đáp: “Dễ bắt...”

“Chúng ta có thể ăn thịt mỗi ngày hay không?”

Tưởng Nghênh Nam: “zzzzzzZ”

Trưa ngày hôm sau, lúc Tưởng Nghênh Nam từ dưới ruộng ra ngoài vẫn mệt mỏi đau lưng như cũ. Cô đứng ở trên bờ ruộng uống hai bát nước sôi để nguội, Hà Thúy Chi nói: “Lại cố thêm hai ngày thì sẽ cấy xong mạ, thời tiết quỷ quái này, ngày càng nóng hơn.”

Tưởng Nghênh Nam không đánh giá đề tài này, bởi vì cô biết cho dù cấy mạ xong rồi cũng không được chơi. Còn phải bón phân cho đất trồng rau khoai lang đỏ, giẫy cỏ, tưới nước. Tóm lại rất nhiều việc bận rộn. Trong lòng còn nhớ thương gà tối hôm qua, xoa xoa miệng nói: “Mẹ, chúng ta về nhà đi.”

Hà Thúy Chi còn không biết tâm địa gian giảo của hắn sao? Bà ấy cười nói: “Còn không phải nhớ thương gà của con à? Nhìn chút tiền đồ này của con đi.”

Tưởng Nghênh Nam ngượng ngùng cười cười, cô cũng cảm thấy xác thật mình không có chút tiền đồ.

“Đi thôi.” Hà Thúy Chi nói: “Gà này phải do mẹ nấu. Đồ tốt như vậy mà để Tiểu Bảo nấu sẽ bị hỏng mất.”

Tưởng Nghênh Nam cũng như vậy cảm thấy, Tưởng Tiểu Bảo nấu cơm còn được, làm thịt nhất định không được. Khác không nói, cô bé lớn như vậy mới ăn vài lần thịt? Ăn còn không đủ thì sao có thể làm được.

Bếp đất ở nông thôn đều giống nhau có hai cái nồi ở hai bên, ngày thường đều dùng nồi ở bên ngoài nấu. Khi đến tết hoặc trong nhà có khách đến muốn nấu thêm vài món thức ăn mới có thể cùng dùng hai nồi nấu, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.

Giữa trưa Tưởng Nghênh Nam cùng Hà Thúy Chi trở về hơi sớm hơn so với ngày thường, cho dù là như thế này Tưởng Tiểu Bảo cũng đã sớm nấu xong cơm và hấp khoai lang đỏ chờ Hà Thúy Chi trở lại. Hà Thúy Chi cũng không nói nhiều, rửa tay đã bắt đầu lấy gà tối hôm qua xử lý tốt, cắt khoai tây cùng lòng gà chân gà đầu gà phao câu gà cùng xào một nồi. Ba đứa nhỏ ở bên nồi và bếp bên cạnh ngửi mùi nuốt nước miếng, Tưởng Nghênh Nam nhìn một lúc lâu, nghi hoặc nói: “Chỉ xào mỗi thế sao? Thịt gà đâu?”

“Thịt gà hầm canh chứ.” Hà Thúy Chi nói: “Thịt gà rừng quá dai, xào ra không thể ăn, hầm canh bổ hơn so với gà mái già. Tối hôm qua đã hầm gà trên than hỏa, giữa trưa ăn món này, buổi tối lại ăn canh.”

Tưởng Nghênh Nam nhìn mấy đứa nhỏ đang thèm thuồng, nói: “Nếu không cho bọn nhỏ uống canh trước?”

Hà Thúy Chi trợn trắng mắt: “Canh này là cho mấy người đàn ông bổ thân thể, hiện tại mỗi ngày mệt chết khϊếp phải bồi bổ cho tốt, bằng không hao tổn thân thể về sau tự chịu.”

Tưởng Nghênh Nam không cách nào thay đổi tư tưởng của Hà Thúy Chi. Cô nghĩ mấy ngày nữa cấy mạ xong sẽ không vội nữa thì lại lên núi, nhìn xem có còn có thể lại bắt gà rừng gì đó hay không.

Một nồi lòng gà hầm khoai tây, đầu tiên là dùng mỡ gà xào trong chốc lát, sau đó lại thêm nước cho khoai tây vào hầm lạn. Cho dù chỉ bỏ thêm muối thì mùi thơm cũng như muốn mạng người ta. Đồ ăn còn chưa đặt lên bàn, Hà Thúy Chi đã sai Tưởng Tiểu Bảo đóng cửa lớn lại. Vì phòng ngừa mùi hương truyền ra ngoài, dẫn hàng xóm tới.

Trên bàn cơm, cơm vẫn dành cho mấy người đi làm công ăn, Tưởng Nghênh Nam quen tính phải chia cho hai đứa nhỏ một chút, Hà Thúy Chi duỗi đũa lại ngăn cản nói: “Không vội, đứa nhỏ ăn khoai lang đỏ trước, lúc sau lại ăn cơm.”

Tưởng Nghênh Nam cũng không nghĩ nhiều bèn ăn trước. Chút lòng gà hầm khoai tây, khoai tây hầm mềm mại hương thơm, ăn một ngụm đã không dừng lại được. Một nhà bảy người chiếc đũa không hề ngừng lại, cũng chưa có ai duỗi đũa đến đĩa dưa muối, tất cả đều đang ăn lòng gà hầm khoai tây.

Chờ đến khi ăn gần xong, Tưởng Nghênh Nam mới biết được Hà Thúy Chi giảo hoạt. Bà ấy để mấy đứa nhỏ ăn khoai lang đỏ trước nhưng đứa nhỏ ăn uống đâu có nhiều như vậy. Đã ăn khoai lang đỏ thì sao còn nuốt trôi cơm? Tưởng Nghênh Nam thầm nghĩ quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, cô đã vô thức bị dẫn dắt theo kịch bản.

Một nồi khoai tây một nồi cơm đã ăn xong rồi, tất cả mọi người ăn một miệng đầy dầu mỡ. Tưởng Đái Muội xoa bụng, cảm khái nói: “Thật là quá ngon, nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi.”

“Thằng nhóc thối.” Hà Thúy Chi nói: “Gà rừng trong núi đâu có dễ bắt như vậy? Lần này là do các con may mắn thôi.”

Điểm này Tưởng Nghênh Nam cũng không phản bác, ngày đó lúc cô ném dao đầu óc cũng chưa phản ứng kịp, có thể đánh trúng gà rừng chỉ do may mắn.

Tưởng Đái Muội nói: “Anh, buổi tối hôm nay chúng ta vào núi không?”

Trước không nói buổi tối trong núi không an toàn, lúc này lại không có đèn pin, cầm đèn dầu hoả vào núi cũng sợ xảy ra cháy. Tưởng Nghênh Nam quả quyết cự tuyệt, căn bản không lưu chút đường sống thương lượng nào. Tưởng Đái Muội còn muốn năn nỉ ỉ ôi vài câu, Tưởng Nghênh Nam không cho cậu ta cơ hội này, mang theo đồ đạc lại đi ngoài ruộng.

Hà Thúy Chi bởi vì muốn dọn dẹp bát đũa, cho nên Tưởng Nghênh Nam đi ra ngoài ruộng trước. Ở trên đường Tưởng Nghênh Nam chạm mặt với một người phụ nữ nhìn rất quen nhưng lại không nhớ ra tên. Trên đầu người phụ nữ kia chùm khăn mặt, chỉ lộ ra một gương mặt ửng đỏ do bị mặt trời chiếu vào. Khi cô ta đυ.ng phải Tưởng Nghênh Nam rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó dùng một loại ngữ khí hơi khoa trương nói: “Yêu nam đi cấy mạ sao? Hiện tại sao lại cần mẫn như vậy?”

Từ khi biến thành đàn ông, Tưởng Nghênh Nam cảm thấy lòng dạ mình cũng trở nên rộng lượng rất nhiều, đối mặt mấy lời mỉa mai của đối phương, cô không chỉ không tức giận mà còn hơi hơi mỉm cười với đối phương, sau đó chân không hề tạm dừng bỏ đi.

Hà Nhị Nha bị Tưởng Nghênh Nam cười làm cho sửng sốt, phải biết rằng lúc trước Tưởng Nghênh Nam còn chưa kết hôn, không ít lần cô ta cố gắng gây sự chú ý ở trước mặt Tưởng Nghênh Nam. Không phải cố ý ở trước mặt hắn nói chuyện rất lớn tiếng thì chính là lúc ăn cố ý chia cho hắn một chút. Còn có thể vì sao chứ, chính là bởi vì hắn lớn lên đẹp trai.

Sau khi Tưởng Nghênh Nam kết hôn, lại bởi vì Tưởng Nghênh Nam ham ăn biếng làm khiến cuộc sống của Kha Chiêu Đệ quá khổ đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người trong toàn thôn. Cô ta còn thấy may mắn. May mắn là Kha Chiêu Đệ gả cho Tưởng Nghênh Nam, bằng không người chịu khổ có thể biến thành cô ta.

Nhưng vừa rồi Tưởng Nghênh Nam cười với mình, Hà Nhị Nha thật ngượng ngùng. Tưởng Nghênh Nam là một người đàn ông sao có thể trắng đến như vậy? Hai ngày này hắn cũng ra ngoài làm việc, sao lại không bị phơi đen chứ? Môi còn hồng như vậy, đâu đàn ông giống cô ta, da đen không nói môi cũng thành màu đỏ tím.

Nếu như để Tưởng Nghênh Nam biết được suy nghĩ trong lòng cô ta, nhất định sẽ thật cao hứng mấy ngày nay, chống nắng công tác không hề uổng phí. Cho dù hiện tại cô thành đàn ông, cho dù hiện tại đã thành một người nông dân mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cô cũng phải làm một nông dân tinh xảo.

Sinh hoạt khốn khổ, không phải lý do để cô tự sa ngã.

Buổi chiều cấy mạ xong, Tưởng Nghênh Nam đi đến con sông nhỏ không xa rửa bùn trên người. Lúc này nước sông rất trong suốt. Hơn nữa không bị việc giặt quần áo, phân bón nông dược làm ô nhiễm, trong sông rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ. Cô còn thấy dưới cục đá trong sông có con cua đang bò.

Cô đến đây đã hai ngày, cũng không nhìn thấy ai ở bắt cá nhỏ, tôm nhỏ ở trong sông này. Theo lý thuyết không nên như vậy, đồ ăn của mọi người đều thiếu thốn như vậy, vì sao mọi người lại bỏ qua cá tôm trong sông?

Trong lòng Tưởng Nghênh Nam thấy kỳ quái, trên đường trở về bèn hỏi Hà Thúy Chi.

Hà Thúy Chi nói: “Mấy con cá tôm nhỏ kia cũng không có mấy thịt, bị đun cháy sẽ rất phiền phức, mùi lại rất tanh, ai sẽ ăn thứ đó chứ, lãng phí mỡ.”

Tưởng Nghênh Nam lập tức hiểu được, lúc này ở nông thôn nấu cơm đều tương đối đơn giản, càng không có gia vị phức tạp gì. Ở chỗ này, mọi người cũng không ăn cay, loại cá tôm nhỏ này có mùi tanh rất khó khử đi được, chẳng trách mọi người không hứng thú với những thứ này.

Nhưng Tưởng Nghênh Nam lại khác, trước kia cô vì muốn cho đứa nhỏ ăn ngon nên đã nghiên cứu cuốn thực đơn đấy.