Chương 47

Trong lòng Bàng Thúy hừ lạnh, nói như thế nào cô ta cũng là con liệt sĩ, nếu anh thật sự để cho cô ta ở nhà khách, sau khi lãnh đạo cấp trên biết được nhất định sẽ bất mãn. Nhưng khi tỉnh táo lại, cô ta lại cảm thấy chua xót nặng nề, quan hệ giữa cô ta và Tần Sùng Vũ đi tới một bước này, đứa trẻ không có cha mẹ chỉ là một cọng cỏ. Trước kia Tần Sùng Vũ đối với cô ta tốt như thế nào thì có lợi ích gì, có vợ liền quên em gái như cô ta, không chỉ một cước đá văng mà còn phải đá thật xa!

Vừa nghĩ đến những chuyện này, Bàng Thúy liền muốn khóc. Mấy ngày nay ở nhà, cô ta đã trốn hộ lý vụиɠ ŧяộʍ khóc vài lần, may mắn có Úc San San mỗi ngày đến thăm cô ta mới làm cho trong lòng cô ta dễ chịu hơn một chút.

Úc San San tự xưng là bạn của Tần Sùng Vũ nên lúc cô ta nằm viện rất quan tâm đến cô ta. Nhưng lúc ở chung Úc San San lại đặc biệt nịnh nọt cô ta, không giống kiểu giữa bạn bè. Mấy ngày qua, Bàng Thúy Mới hiểu được, thì ra Úc San San để ý tới Tần Sùng Vũ, thấy Nhan Chiêu nếu không có ở đây, cho rằng tình cảm của Nhan Chiêu Nhược với Tần Sùng Vũ không tốt nên không tùy quân ra đảo. Vì thế muốn nhờ cô ta hỗ trợ tác hợp cho cô ta và Tần Sùng Vũ ở cùng một chỗ. Cô ta còn uyển chuyển ám chỉ rằng chỉ cần có thể hỗ trợ giải quyết triệt để cuộc hôn nhân này của Tần Sùng Vũ, tương lai cô ta và Tần Sùng Vũ lấy nhau, sẽ không bạc đãi cô em chồng này.

Bàng Thúy khóc không ra nước mắt nhưng cũng không nói cho Úc San San biết chuyện Nhan Chiêu Nhược không có ở đây là vì chuyện đi ra ngoài tham gia thi đại học. Cô ta rất hưởng thụ cảm giác được Úc San San nịnh nọt mình, điều này có thể làm cho cô ta tìm lại chút cảm giác thỏa mãn cao cao tại thượng bắt nạt Nhan Chiêu Nhược. Cô ta rất hưởng thụ.

Nhưng tác hợp Úc San San và Tần Sùng Vũ à?

Hay là quên đi, bản thân cô ta còn không giữ được, mới không thấy Tần Sùng Vũ đào hoa khắp nơi nở rộ cuộc sống hạnh phúc!

Dù sao Tần Sùng Vũ cũng không về đây ở nữa, cô ta nói như thế nào mà chẳng được. Chờ cô ta dưỡng thương tốt rời khỏi đảo sẽ mặc kệ sống chết của bọn họ.

Bàng Thúy nằm trên giường, nhận quả táo Úc San San gọt, gặm một miếng lớn, vừa ăn vừa nói không rõ nói: "Chị dâu tôi là người không dễ chọc. Nhìn mềm mại như một con mèo nhưng lúc xù lông lên thì cực kỳ tàn nhẫn hận không thể ăn người khác. Cô không thấy à, căn bản anh trai tôi không để cho cô ta tùy quân đến đây chính là sợ sẽ mất mặt đấy! Cô ta đến bây giờ còn chưa sinh được đứa con nào, cô nói xem phụ nữ mà như vậy thì còn mặt mũi gì để sống chứ. Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm tìm một cái hố nhảy vào chôn mình rồi!”

Lời Bàng Thúy nói thô tục ác độc nhưng lại vừa lòng Úc San San. Mấy ngày nay tới thăm Bàng Thúy, từ chỗ Bàng Thúy nghe nói không ít chuyện của Tần Sùng Vũ và bà vợ kia của anh, càng nghe càng cao hứng.

Tình cảm vợ chồng kém đến mức như vậy, lúc trước cô ta gặp Tần Sùng Vũ bị quăng mặt lạnh, còn tưởng rằng anh yêu vợ mới không muốn tiếp xúc với người phụ nữ khác. Ngày đó Bàng Thúy được đưa vào bệnh viện, cô ta nhìn Tần Sùng Vũ đen mặt canh giữ trong phòng bệnh là do anh quá thương vợ. Kết quả lặng lẽ nhìn bệnh án của Bàng Thúy, cô mới phát hiện Tần Sùng Vũ điền vào mục mối quan hệ là anh em, sau đó thăm dò Bàng Thúy vài lần mới biết được tình cảm giữa anh và vợ không tốt.



Xem ra không phải là không muốn tiếp xúc với người phụ nữ khác mà là bị ám ảnh tâm lý với con hổ cái kia, mới không muốn bị phụ nữ tiếp cận. Khí thế từ chối người ngoài cách xa ngàn dặm kia quá đáng sợ khiến cô còn định từ bỏ nhưng hiện tại tự tin lại tăng lên gấp bội. Phụ nữ ấy mà, nhất là mấy người xinh đẹp lại dịu dàng, đều trời sinh có thủ đoạn "Hà ý bách luyện cương, hóa thành vòng chỉ nhu"*. Cô ta tin tưởng, nếu mình kiên trì dùng sự dịu dàng hiểu ý với Tần Sùng Vũ thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bị mình hàng phục.

*Lúc cần cứng rắn thì cúng rắn, mềm mại thì mềm mại

Đến lúc đó, cô ta chính là tiểu đoàn trưởng phu nhân…

Úc San San miên man suy nghĩ, suýt nữa không cười ra tiếng trước mặt Bàng Thúy. Cô ta ho khan một tiếng rồi tiếp tục nghe Bàng Thúy chửi bới, cảm thấy hôm nay đến chỗ em chồng tương lai đã đủ rồi liền không muốn lãng phí thời gian nữa, tìm cớ đi về.

Xuống lầu, ở trong phòng khách, cô ta lại nhìn quanh ngôi nhà tương lai của mình một lần nữa, Úc San San mới thỏa mãn đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới ra tới mở cửa, đυ.ng ngay phải một người quen mà cô ta rất không muốn nhìn thấy.

Ý cười trên mặt Úc San San còn chưa kịp tiêu tan, cứng ngắc lại kinh ngạc nhìn Nhan Chiêu Nhược: "Sao lại là cô, sao cô lại đến đây?”

Trên mặt Nhan Chiêu Nhược cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, cô lui về phía sau nửa bước, quay đầu nhìn nhà hàng xóm hai bên trái phải.

“...Hả? Tôi có đi nhầm cửa không vậy?”