Chương 46

Thầy cô giám khảo đi vào, bắt đầu phát đề thi. Nhan Chiêu Nhược không dám nhìn đông nhìn tây nữa, sau khi lấy được đề thi thì nhìn qua đề một lượt. Môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô vốn học văn không tệ, sau khi xem xong trong lòng đã rõ nên làm như thế nào liền cầm bút bắt đầu nghiêm túc làm bài.

Trong phòng thi lúc này chỉ còn tiếng viết chữ loạt xoạt trên giấy thi, giáo viên giám thị chắp tay sau lưng, đi qua lại trong phòng thi không ngừng để phòng có người gian lận. Nhan Chiêu Nhược trả lời câu hỏi rất nhanh, lúc cô giáo đi ngang qua cô dừng lại nhìn một hồi mới rời đi.

Khi thời gian viết bài trôi qua được nửa, có thí sinh nộp bài trước khiến mọi người phân tâm một thời gian ngắn. Nhan Chiêu nhíu mày, kéo lực chú ý trở lại trên giấy thi, một hơi viết xong bài, đọc lại đáp án viết trước đó một lần rồi đứng dậy nộp bài thi.

-

Buổi chiều là toán học, Nhan Chiêu Nhược là người thiên về xã hội nên lo lắng sẽ gặp phải vấn đề nan giải, không nghĩ tới làm rất thuận lợi. Cô ngẫm lại từ lúc thông báo khôi phục thi đại học đến kỳ thi, chỉ có hơn năm mươi ngày ôn tập nên chắc chắn độ khó của đề thi cũng không cao như các kỳ thi đại học sau này.

Sau một ngày thi, cô có một sự chắc chắn lớn hơn về buổi thi ngày mai.

Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, nhất là thi đến tiếng Anh, cô có thể cảm giác được các thí sinh khác trong phòng thi bắt đầu lộ sự khó khăn. Tuy nhiên đối với cô mà nói thì đề tiếng Anh trong kỳ thi lần này chỉ có độ khó ở mức trung học cơ sở, chỉ cần không nhìn nhầm đề mà giáo viên đưa ra, cơ hồ cô không có khả năng trả lời sai.

Đến ngày cuối cùng, Nhan Chiêu Nhược hỏi lãnh đạo giáo ủy có muốn thi thêm một môn vật lý hay không, lãnh đạo nói mấy trường đại học cô điền nguyện vọng cũng không cần thi vật lý, Nhan Chiêu Nhược trong nháy mắt có loại xúc động muốn phóng thích bản thân.

Bước ra khỏi cổng trường, cô suýt nữa nhảy cẫng lên như một cô bé nhưng thấy xung quanh chờ đợi không ít phụ huynh đón thí sinh, cô mới nhịn được xúc động này.

Sáu môn thi, Nhan Chiêu Nhược đều là người đầu tiên trong ba người nộp bài đi ra trước, nhưng tất cả mọi người đều không có đối chiếu đề, lo lắng sẽ phát hiện ra mình trả lời sai làm ảnh hưởng đến tâm tình thi các môn tiếp theo. Cho đến khi thi cuối cùng kết thúc, ba người phát hiện trên mặt đối phương đều mang theo nét tươi cười tự tin, cũng không có gì lo lắng, liền biết thi không tệ.

Vì tiết kiệm tiền nên buổi chiều Tống Xuân Yến phải về quê ngay. Họ đều để nguyện vọng một vào chung một trường, vì vậy nên hẹn nhau đến lúc đó gặp ở đại học.

Tiễn Tống Xuân Yến xong, mấy người ở lại trong ngõ thêm một đêm. Sáng hôm sau dậy sớm thu thập đồ đạc, tìm bà chủ nhà trả phòng và chìa khóa xong, Nhan Chiêu Nhược liền cùng mẹ con Phó phu nhân và Phó Yên ngồi thuyền về đảo.



Thuyền đi được nửa đường, trên trời mây đen dày đặc, biển cuồn cuộn cuồn cuộn sóng lớn, làm cho tất cả mọi người ngồi trên thuyền cảm thấy rất lo lắng. Thuyền trưởng đứng bên cửa sổ rít hai hơi thuốc, tóc bị gió biển thổi tán loạn, ông nhìn phía chân trời xa xa ngày càng kinh khủng, tâm sự nặng nề nói: "Bão năm nay sắp tới!”

Một câu nói khiến cho Nhan Chiêu Nhược và mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Thuyền trưởng ngay lập tức mỉm cười: "Sợ gì chứ, hầu như năm nào cũng có bão mà. Tôi chỉ nhắc nhở mọi người rằng sắp tới không ra khỏi đảo, con tàu tạm thời sẽ không hoạt động.”

Mọi người vỗ ngực nghị luận sôi nổi còn Nhan Chiêu Nhược lại có nỗi lòng khác. Cô định hôm nay trở về thu thập những thứ còn lại một chút, sáng sớm ngày mai rời đi. Nếu thuyền thật sự không hoạt động nữa, chẳng phải cô sẽ phải ở lại thêm mấy ngày nữa sao?

Than ôi, không…

-

Trong nhà, Úc San San mang theo một túi nhỏ hoa quả đến thăm Bàng Thúy.

Bàng Thúy rơi xuống giếng khô và bị gãy chân, được theo dõi tại bệnh viện trong hai ngày, bác sĩ đã cho cô ta xuất viện về nhà để tĩnh dưỡng.

Nhưng Tần Sùng Vũ nói sẽ không quản cô ta nữa, cô ta gãy chân lại không cách nào tự đi lại, cho dù về Ân Đông ít nhất cũng phải đi bộ mới được. Trên đảo này không có khách sạn, chỉ có nhà khách, chẳng lẽ cô ta phải ở trong nhà khách sao?

Vậy cô ta có tiền đến đâu cũng không đủ dùng, dù sao nói thế nào thì nói, chân gãy cũng phải dưỡng một hai tháng mới được.

Vì thế đành phải kiên trì bảo hộ lý đi tới quân doanh tìm Tần Sùng Vũ, nói với anh một chút, cho phép cô ta ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cô ta cam đoan sẽ không làm loạn. Hộ lý trở về nói, lúc cô ấy chuyển lời giúp, sắc mặt Tần Sùng Vũ rất đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô ấy cũng nói anh sẽ đến doanh trại ở, tiền chăm sóc cũng sẽ tiếp tục trả giúp nhưng sau này cô ta đừng đi tìm anh nữa.