Chương 43

Đi thuyền đến thành phố, họ dựa theo địa chỉ đến địa điểm thi. Đây là một trường trung học cơ sở, dân cư xung quanh đông đúc, trên tường dán không ít quảng cáo nhà trọ chuyên cho học sinh thi đại học thuê. Tạm thời họ không thấy thích hợp nên trước tiên tìm một nhà hàng quốc doanh ăn cơm trưa. Khi họ lấp đầy bụng đi ra lại vừa hay nhìn thấy cách đó không xa có một bà lão đang dùng bột hồ dán quảng cáo viết bằng bút lông lên tường.

Bọn họ tiến lại gần muốn hỏi vài câu. Bà lão vừa quay đầu lại, thấy Tần Sùng Vũ cao lớn, một thân chính khí, tưởng là bị ban quản lý đi dẹp đường bắt tại trận. Tuy rằng khắp con đường dán rất nhiều quảng cáo, phía trên mở một con mắt nhắm một con mắt không truy cứu nhưng dán quảng cáo bị bắt tại trận là một chuyện khác. Bà lão quay đầu định chạy, Phó phu nhân vội vàng nắm lấy cánh tay của bà lão, nói ngắn gọn tình hình. Bà lão vui vẻ, mời họ đến nhà mình xem, con trai bà đã đi đến nông thôn, Nhà nhiều năm không có ai ở, có hai phòng trống, vừa vặn có thể cho họ thuê.

Nhà bà lão cách địa điểm thi không xa, bên cạnh ngõ nhỏ, không được mấy bước đã đến, trong sân được dọn dẹp chỉnh tề, đồ đạc, bàn ghế trong phòng cũng không tì vết. Nhan Chiêu Nhược và Phó phu nhân đều rất hài lòng nên giao tiền thuê phòng ngay tại chỗ.

Bà lão cầm tiền cười đến không thấy mắt, bảo họ có việc cứ hỏi, sau đó ra ngoài tìm mấy bà bạn nói chuyện phiếm.

Phó phu nhân và Phó Yên ở cùng một phòng, Nhan Chiêu Nhược ở một mình, mọi người buông hành lý xuống thu dọn. Nhan Chiêu Nhược thích sạch sẽ, trong túi cố ý mang theo một cái khăn cũ, muốn làm ướt để lau qua giường và bàn ghế một lần. Tần Sùng Vũ vươn cánh tay dài lấy khăn mặt từ trong tay cô: "Để anh, em thu dọn hành lý đi.”

Nhan Chiêu Nhược nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cứng rắn nói: "Không cần đâu. Bây giờ cũng muộn rồi, anh mau trở về đi. Trong quân doanh còn có việc, chẳng phải gần đây nhiệm vụ huấn luyện rất nặng sao?”

Thuyền dân ra đảo chỉ có một chuyến mỗi ngày. Tuy nhiên, quân nhân thường có nhiệm vụ ra vào đảo nên có thuyền dành riêng cho bộ đội, một ngày hai chuyến, chuyến thứ hai là khởi hành lúc bốn giờ chiều.

Tần Sùng Vũ lại không hề sốt ruột: "Không sao, còn sớm.”

Nói xong anh cầm khăn đi ra ngoài.

Nhan Chiêu Nhược khẽ thở dài một tiếng. Sau khi đề nghị ly hôn, khi bọn họ ở chung bỗng nhiên cực kỳ khách khí. Hết lần này tới lần khác anh vẫn săn sóc cô như vậy khiến cô không biết phải làm thế nào cho phải.

Cô đau cả đầu.

Hành lý của cô ít, lại có Tần Sùng Vũ giúp dọn dẹp nên rất nhanh đã thu dọn xong. Mắt thấy ánh mặt trời yếu dần, mùa đông trời tối sớm, cô lại đề nghị anh nhanh chóng trở về.



"Đi thôi, em tiễn anh." Cô đứng dậy và đưa găng tay trên bàn cho anh.

Tần Sùng Vũ rũ mắt nhìn bàn tay cô duỗi tới, trắng nõn nhẵn nhụi, cực kỳ tương phản với đôi găng tay da màu đen của anh.

Anh giơ tay lên nhận lấy, ngón tay vô thức lướt qua lòng bàn tay cô, thấy cô giống như bị điện giật thu tay trở về.

"Ở chỗ này ăn cơm như thế nào, em và Phó Yên thay phiên nhau nấu cơm hay là mỗi ngày đi ăn ngoài?"

Hàng mi dài của Nhan Chiêu Nhược rung rung hai cái, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Mẹ Phó Yên sẽ ở lại đây. Mấy ngày tới bà ấy phụ trách nấu cơm cho bọn em, em đã đưa tiền cho bà ấy rồi.”

Tần Sùng Vũ nhớ tới phòng bếp vừa xem qua, lại hỏi: "Phòng bếp không có củi thì nấu cơm như thế nào. Để anh đi hỏi chủ nhà.”

Nhan Chiêu Nhược cảm thấy nếu anh đi, có thể phải hỗ trợ mang củi, kéo theo nói không chừng sẽ không đi được, vậy đêm nay phải ở lại đây, vì thế cô nói: "Để em thêm chút tiền cho bà lão, để cho bà ấy tìm người trong nhà chuyển tới một chút củi là được. Dù sao mua củi cũng phải tiêu tiền, anh đừng làm nữa.”

Tần Sùng Vũ nhìn cô gật gật đầu, im lặng vài giây mới đi ra cửa. Nhan Chiêu Nhược thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chìa khóa đuổi theo. Không ngờ bước chân anh đột nhiên dừng lại, cô không kịp phanh nên suýt cụng đầu vào lưng anh.

“... Có chuyện gì vậy?” Cô ngẩng mặt nghi hoặc hỏi.

Tần Sùng Vũ xoay người lại, trên mặt có một tia lo lắng không xác định, nhẹ giọng nói: "Ba người ở lại chỗ này được không, nếu không anh ở lại một đêm?”

"Trong ngõ nhỏ này có nhiều người như vậy, có thể có chuyện gì chứ?" Cô đẩy cánh tay anh xuống: "Nhanh lên, anh đi nhanh đi, nếu không đi thật sự không kịp rồi. ”

Mặc dù biết anh cũng không có bất kỳ ý đồ nào nhưng nếu thật sự để cho anh lưu lại qua đêm, buổi tối hai người chen chúc nhau, thân thể trẻ tuổi cũng không chịu nổi quá nhiều trêu chọc, không chừng phát sinh chuyện gì đó vượt quá phạm vi khống chế. Cô cũng không muốn đi thi còn phải lo lắng mình có thể mang thai ngoài ý muốn hay không.