Nhan Chiêu Nhược nhìn Bàng Thúy nơm nớp lo sợ nơm nớp lo sợ ở đó, chỉ cảm thấy liếc mắt một cái cũng ngại ghê tởm.
“Cút!”
Nhan Chiêu Nhược cắn răng, thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ta, vẫn không dám nhúc nhích, liền cầm lấy chén trà trên bàn ném lên người cô ta, nước trà hắt lên mặt cô ta, chén trà rầm rầm một tiếng nặng nề nện lên vai cô ta, tiếp theo rơi xuống sàn nhà vỡ nát: "Đưa giấy dự thi ra đây, mau lên!”
Bàng Thúy lau nước trà trên mặt, run rẩy lấy giấy chứng nhận dự thi ra, đặt ở trên bàn nghiêng người đi ngang qua bên cạnh cô, chờ đi tới cửa phòng ngủ, mạnh mẽ nhanh chóng chạy xuống.
-
Nhan Chiêu nhược khí hít sâu vài hơi, buông dao thái lát xoay người đi về phía tủ quần áo.
Đem quần áo thay ra nhét vào trong túi, lại đem hộp chuyên môn cất giữ các loại giấy tờ cùng tiền gửi cũng lấy ra, sửa sang lại một chút, cuối cùng là trên bàn ôn tập sách cần dùng, cùng với bản thảo chưa phiên dịch xong cũng đều cất vào.
Bàng Thúy lặng lẽ chạy về không biết còn muốn làm cái quỷ gì nữa, cô không có tinh lực mà đấu đá với cô ta, còn không bằng rời đảo trước đi, tìm một nơi gần địa điểm thi, an tâm ôn tập.
Thu dọn xong nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bên ngoài đã tối đen, cô đặt mông ngồi xuống, mới nhớ tới lúc này cho dù muốn đi, cũng không có thuyền rời đảo, nhất định phải đợi đến sáng mai. Hơn nữa cô còn phải đi nhà họ Phó một chuyến, nói cho Phó Yên biết cô không thể giúp cô nhóc học thêm tiếng Anh nữa, cô gái nhỏ này rất thông minh, ôn tập cũng khắc khổ cố gắng, nếu nguyện ý cùng cô đi qua trước là tốt nhất.
Sau khi tỉnh táo lại, Nhan Chiêu Nhược xuống lầu tiếp tục ăn cơm hộp, ăn xong lại đi nhà họ Phó, đêm nay cuối cùng cô sẽ giúp Phó Yên học thêm một lần.
Nhưng không ăn được mấy miếng, Tần Sùng Vũ liền trở về.
Thấy sắc mặt cô khó coi, anh đánh giá cô, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?"
Nhan Chiêu Nhược vừa ăn vừa đem chuyện Bàng Thúy trộm chạy về, cùng với chuyện trộm giấy chứng nhận thi của cô nói ra hết cho anh nghe.
Tần Sùng Vũ nghe xong sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Anh không biết cô ấy sẽ chạy về sớm, vốn đã nói với cô ấy rồi, chờ ngày cô ấy trở về, tìm người trực tiếp đưa cô ấy về Ân Đông. Ngày mai anh sẽ để cô ấy đi, đừng lo, anh sẽ không để cô ấy bắt nạt em nữa.”
Nhan Chiêu Nhược cúi đầu không nhìn anh, lẳng lặng ăn cơm, dưới ánh đèn mờ nhạt, cả người có lãnh ý nói không nên lời.
Khi anh nói xong, cô nói: "Chúng ta hãy ly dị."
Chúng ta hãy ly dị đi.
Giống như cơn bão cuồng phong mang theo sấm chớp đột nhiên ập tới, Tần Sùng Vũ đơ người tại chỗ, kinh ngạc nhìn cô.
Nhan Chiêu Nhược ăn miếng cơm cuối cùng trong chén rồi buông đũa xuống.
"Tiền lương của anh vẫn giao cho em bảo quản, em không động gì đến, em để trong cái hộp trong tủ quần áo, giờ em sẽ giao lại cho anh. Mấy năm nay em đã làm dịch giả và tiết kiệm được một số tiền, em sẽ đưa cho anh một phần coi như... Em đã nộp đơn xin ly hôn, số tiền đó để bồi thường cho anh. Anh, em xin lỗi.”
Cô xin lỗi rồi nhìn Tần Sùng Vũ. Sau khi cha Tần qua đời, anh giúp cô ngăn cản không ít mưa gió, ngăn cách hầu như tất cả ánh mắt và tiếng khinh bỉ khác thường bên ngoài. Trước khi cha Tần qua đời, ông đã không muốn cô bị người ngoài coi thường bắt nạt. Khi đó tình huống đất nước đang rất nghiêm trọng, nếu không làm như vậy, dù cô có xinh đẹp, có văn hóa, có tài năng thì cũng chỉ có thể làm những thứ bình thường. Kể cả có gặp được một người đàn ông liều lĩnh muốn cưới cô, cha mẹ người đàn ông kia cũng sẽ không đồng ý, có một người vợ không tốt thì tương đương với sự nghiệp trực tiếp xong đời.
Để Tần Sùng Vũ cưới cô là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ.
Tấm lòng của cha Tần, Nhan Chiêu Nhược đều hiểu được, cho nên trong lòng vẫn vô cùng cảm kích đối với Tần Sùng Vũ.
Nhưng cô cũng vĩnh viễn nhớ rõ, ngày đó ở trước giường bệnh của cha Tần, khi cha Tần nói muốn Tần Sùng Vũ cưới cô, Tần Sùng Vũ trầm mặc hơn một phút.
Sau đó Nhan Chiêu Nhược đoán được, lúc ấy có phải anh đang thầm mến một cô gái không, nhưng để hoàn thành di nguyện của cha mình, vì bảo vệ thân thế bi thảm của cô, anh không thể không giấu phần tình ý kia ở đáy lòng, hơn một phút ấy, có thể trong lòng anh đang ở trong thống khổ cùng rối rắm cực lớn.
Hoặc là anh cũng không có cô gái anh thích, nhưng gia thế của anh ưu việt, năng lực nổi bật, mỗi người đều khen ngợi hâm mộ, là thiên chi kiêu tử danh xứng với thực, khẳng định có thể tưởng tượng đến tương lai cưới một người môn đăng hộ đối, có thể cùng anh ân ái ngọt ngào, mà không phải là cô gái có khả năng liên lụy sự nghiệp của anh.