Chương 37

Bàng Thúy có chút lạnh lòng, tuy rằng cô ta làm sai chuyện, nhưng vì sao phải đuổi cô ta về Ân Đông, Tần Sùng Vũ chẳng lẽ không biết cô ta trở về sẽ gặp phải hoàn cảnh gì sao?

Cô ta là em gái anh cơ mà!

Bàng Thúy rất không vui, cô ta cũng không muốn để cho hai vợ chồng Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược vui vẻ.

Vì thế vừa trở về, xác định bọn họ đều không ở nhà, Bàng Thúy liền đi thẳng đến phòng ngủ chính, lục lọi đổ tủ.

Nhan Chiêu nếu không có giấy tờ thi thì không thể thi đại học, sau đó không thể không ở lại đảo tiếp tục sống với anh trai.

Nhan Chiêu Nhược đến bây giờ còn chưa mang thai, khẳng định là báo ứng của đôi cha mẹ tạo nghiệt của Nhan Chiêu Nhược, tốt nhất là sau này vẫn không mang thai được đứa nhỏ nào, chờ Nhan CHiêu Nhược và Tần Sùng Vũ đều già, ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có!

Còn cô ta thì sao, Trịnh Đông Hổ coi trọng cô ta, ngày đó xem mắt rất thích bộ dáng của cô ta, cô ta cùng Trịnh Đông Hổ kết hôn, sau đó ở trên hòn đảo này, tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng này ở trong thống khổ dày vò!

Bàng Thúy không biết mấy chữ, nhưng trên giấy chứng nhận dự thi có ảnh chụp đầu to của Nhan Sắc Nhược, tấm thẻ này và chứng minh thư có sự khác biệt rõ rệt, cô liếc mắt một cái liền xác định.

Lấy thẻ dự thi ra khỏi tủ quần áo, cô ta nhếch khóe miệng cười lạnh nhét vào trong túi, muốn khôi phục quần áo trong tủ quần áo nguyên trạng, tạm thời không cho Nhan Chiêu Nhược phát hiện ra, bằng không có thể hoài nghi đến trên đầu cô ta.

Nhưng ai ngờ thu dọn xong quay đầu lại, liền phát hiện Nhan Chiêu Nhược không biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nẻ như sứ một mảnh lạnh lẽo, có một loại u ám lãnh cảm mà cô ta chưa từng thấy qua.

Bên ngoài phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng rất tối, chợt nhìn thấy cô đứng ở đó, Bàng Thúy thiếu chút nữa cho rằng gặp lệ quỷ.

Không, cô ta đã gặp qua một lần.

Là ngày xem mắt, sau khi cô ta nói dối bị vạch trần, phát hiện trên mặt Nhan Chiêu Nhược đã xuất hiện vẻ mặt này, lúc ấy cô ta bị dọa choáng váng, nhưng phục hồi tinh thần lại cảm thấy Nhan Chiêu Nhược có tức giận đến đâu cũng không thể đối xử với cô ta như thế nào.

Nhưng lần này, Nhan Chiêu Nhược nếu so với lần trước còn kinh người hơn, giống như hận không thể ăn cô ta.

Bàng Thúy nhịn không được rùng mình một cái, cố gắng trấn định muốn nói mình quá lạnh, đến chỗ cô ta chỉ là tìm một bộ quần áo mặc.



Nhưng còn chưa mở miệng, Nhan Chiêu Nhược nhấc chân đi vào, đứng cách cô ta nửa bước, tiếp theo vươn tay trắng như ngọc ra, "Ba" một tiếng hung hăng tát lên mặt cô ta.

Một cái tát này dùng mười phần khí lực, đánh giòn vang vô cùng, trực tiếp đem Bàng Thúy cho choạng.

"Cô... Sao cô dám đánh tôi?” Bàng Thúy che mặt không dám tin nói.

Nhan Chiêu Nhược cười lạnh một chút, giơ tay chiếu gương mặt còn chưa chỉnh của cô lại quăng qua, lúc này đây cũng không chút lưu tình.

Khuôn mặt bên phải của Bàng Thúy dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hiện ra một cái tát ấn, trên da mặt của cô ta năm ngón tay rõ ràng, tựa như dùng cái gì đó ấn lên.

"Đánh cô đều là nhẹ, không biết trộm đồ là vi phạm pháp luật sao?" Nhan Chiêu Nhược cười như không cười nói.

Bàng Thúy bị chọc giận, cô ta trộm cái gì, cô ta chỉ tạm thời lấy đi giấy chứng nhận dự thi của cô, chờ thi đại học kết thúc cô ta sẽ trả trở lại!

“Mấy ngày không dạy dỗ cô, cô cho rằng tôi thật sự sợ cô đúng không, tôi liều mạng với cô!” Bàng Thúy biểu tình dữ tợn xắn tay áo lên muốn xé nát mặt Nhan Chiêu Nhược, vóc dáng hai người bọn họ chênh lệch rất rõ ràng, với thân thể nhỏ nhắn gầy yếu này của Nhan Chiêu Nhược, một tay cô ta có thể ấn cô xuống!

Nhưng mà tay còn chưa đυ.ng phải Nhan Chiêu Nhược, Bàng Thúy bỗng nhiên biến sắc, mặt tái nhợt bắt đầu lui về phía sau, nhưng phía sau cô ta chính là bàn làm việc, chưa lui vài bước thắt lưng đã đυ.ng vào mép bàn, khuôn mặt đau đớn của cô ta đều vặn vẹo, nhưng vẫn không dám lộ ra bất kỳ sắc mặt tức giận nào nữa.

Nhan Chiêu Nhược giơ con dao giấu sau lưng lên, buồn cười nhìn cô ta: "Dạy dỗ tôi? Cô là ai, cô là lão tài của địa chủ hay là hoàng đế mặc long bào?”

Cô càng cười, Bàng Thúy lại càng cảm thấy luống cuống.

Cô ta cảm giác bộ dạng này của Nhan Chiêu Nhược thật sự rất dọa người, giống như tùy thời sẽ một đao chém tới.

Trên thực tế Nhan Chiêu Nhược thật sự hận không thể một đao chém lên, kiếp trước tra tấn cô nhiều năm như vậy, để cho cô sống không bằng chết, đời này lại muốn trộm giấy chứng nhận chuẩn thi của cô, hủy diệt tương lai của cô, Nhan Chiêu Nhược không rõ Bàng Thúy đến tột cùng vì sao lại ác độc đối phó mình như vậy.

Có thể một người làm điều ác, đôi khi không cần lý do, chỉ là bản chất của mình là ác?