Chương 36

Gần đây Nhan Chiêu Nhược đều mua đồ ăn ở căng tin trường học, giờ trưa và chạng vạng, cô chỉ muốn nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thật sự không có tinh lực nấu cơm nấu rửa chén, Tần Sùng Vũ cũng đi theo cô ăn đồ ăn trong căng tin, ngược lại không nói thêm gì.

Nhan Chiêu Nhược khi soi gương còn phát hiện mình mập lên, khí sắc tinh thần các phương diện cũng tốt hơn trước rất nhiều, có thể là mỗi ngày ở bên ngoài đi qua đi lại, hơi có chút rèn luyện, hơn nữa Bàng Thúy không có ở đây, cô không có phiền lòng, một lòng nhào vào ôn tập, có loại khí thế phấn đấu tiến lên, cả người biến hóa rất lớn.

Chạng vạng cô lại từ trường học mang theo hai phần cơm hộp trở về, không đợi Tần Sùng Vũ, trước tiên đi vào phòng bếp rửa tay, sau đó cầm đũa chuẩn bị ăn, lúc từ phòng bếp đi ra, cô nghe thấy trên lầu truyền đến động tĩnh, bước chân dừng lại.

"Anh?"

Cô hét lên có một chút không thoải mái.

Sau khi cô và Tần Sùng Vũ kết hôn, ngay từ đầu vẫn gọi anh, Tần Sùng Vũ lại nói đều đã kết hôn, lại gọi anh như vậy, anh nghe không được tự nhiên, để cho cô trực tiếp gọi tên anh là Sùng Vũ, cứ như vậy, Nhan Chiêu Nhược lại cảm thấy không được tự nhiên. Bọn họ chênh lệch sáu tuổi, lúc trước đều là lấy anh em tương xứng, đột nhiên đổi giọng gọi tên anh, cô gọi không ra miệng.

Cho nên sau này có chuyện muốn nói, cô đều là trực tiếp nói chuyện, rất ít khi gọi anh trai hoặc Sùng Vũ.

Nhan Chiêu Nhược cầm đũa, dùng tay kia cọ vào chóp mũi, đứng ở dưới lầu không nghe thấy đáp lại, liền hô một tiếng, sau đó phát hiện động tĩnh kia biến mất, sắc mặt cô đột nhiên nghiêm thận.

Trong nhà không phải là bị trộm chứ?

-

Bàng Thúy là ‘trộm’ trở về sớm, nếu dựa theo ngày Tần Sùng Vũ định ra trở về, cô ta lo lắng sẽ bị người anh này trực tiếp từ sắp xếp cô ta về quê nhà đưa đến Ân Đông.



Ân Đông là thành phố lớn, nhưng không có Tần Sùng Vũ ở đây, mặc dù có thể ở trong căn nhà lớn của nhà họ Tần, đối với cô ta cũng một chút cũng không có tác dụng, người khác vẫn khinh thường cô như cũ, lúc trước khi cô ta vừa được ông Tần nhận nuôi, một thân hơi thở quê mùa, nhà hàng xóm và đứa nhỏ phụ cận không ít lần âm thầm dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta, hiện tại tất cả mọi người đều lớn lên, cô ta càng không thể dung nhập vào cái vòng tròn kia.

Trên chuyến xe lửa chạy lén trở về, Bàng Thúy nghĩ đến tột cùng mới có thể làm cho Tần Sùng Vũ không so đo chuyện cô ta lừa gạt hàng xóm, dẫn đến chuyện Nhan Chiêu Nhược bị mắng, tuy rằng việc này trong mắt cô ta có thể lớn có thể nhỏ, xa xa không đến mức bị đuổi về Ân Đông, nhưng Tần Sùng Vũ đích xác rất lợi hại, cô ta sợ.

Sau đó cô liền nghe thấy một bà cụ hàng xóm nói chuyện phiếm với người khác, nói ở quê nhà có một nữ sinh muốn tham gia kỳ thi đại học, kết quả giấy chứng nhận thi bị cha ruột lén lút giấu đi, không có giấy chứng nhận thi sẽ không có cách nào tham gia thi đại học, nữ sinh thi không vào đại học sẽ thành thành thật thật ở lại quê nhà, cha ruột của cô gái giúp cô gái định nhà chồng rất có tiền, muốn cô gái gả qua đổi một khoản lễ vật, có lễ vật là có thể xây nhà cho anh trai cô gái cưới vợ, dù sao nữ sinh học đại học cũng vô dụng. Cho dù thi đậu đại học, tương lai cũng là gả đến nhà người khác, vẫn là giúp anh trai đổi lễ vật càng có lợi.

Bàng Thúy nghe rất cho là đúng, phụ nữ học đại học có ích lợi gì, kiến thức nhiều lòng liền muốn bay cao, không thể an phận thủ thường ở nhà dạy con, làm cho trong nhà gà bay chó sủa, cô ta ở Ân Đông đã nghe qua mấy người phụ nữ có tiền liền trở nên hư hỏng.

Bàng Thúy ở trong lòng chửi bới xong, bỗng nhiên một kế hoạch hình thành trong đầu.

Anh trai cô khẳng định cũng không hy vọng Nhan Chiêu Nhược thi đậu đại học chứ?

Nếu thi đậu đại học, đi học bên ngoài, vợ chồng bọn họ phải ly thân, Nhan Chiêu nếu còn sinh con cho anh trai cô như thế nào?

Chỉ là anh trai cô ta bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, trên thực tế đối với người nhà mình rất dễ dàng mềm lòng, không bằng cô ta liền giúp anh trai lần này.

Đương nhiên đây cũng không phải là lý do duy nhất cô ta trộm lấy giấy tờ của Nhan Chiêu Nhược, đây chỉ là một phần mục đích âm mưu của cô ta mà thôi.

Lúc trước ta cảm thấy Nếu Nhan Chiêu là gà mái già không biết đẻ trứng, không xứng với Tần Sùng Vũ, cho nên cô ta luôn bắt nạt Nhan Chiêu Nhược, hận không thể để Cho Nhan Chiêu Nhược chịu không nổi bỏ nhà đi, không bao giờ trở về nữa, như vậy cô ta có thể gả cho Tần Sùng Vũ. Nhưng bây giờ cô ta biết vô luận như thế nào, Tần Sùng Vũ cũng sẽ không cưới cô ta, anh trai cô ta căn bản chướng mắt cô ta, thậm chí còn muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà.