Chương 26

Dọn dẹp nhà cửa xong, Nhan Chiêu Nhược liền đi đến nhà họ Phó, hai người đã thương lượng xong, ban ngày sẽ cùng nhau ôn tập, buổi tối cô lại dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên.

Nhà bọn họ cách nhà họ Phó phải đi bộ hơn mười phút, tuy rằng ngày hôm qua không ít hàng xóm đều biết cô là vợ của Tần Sùng Vũ, nhưng sau khi đi ra ngoài một khoảng cách, có rất nhiều người còn chưa từng gặp qua cô.

Hôm nay trời quang đãng, Nhan Chiêu Nhược buộc tóc buộc sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài tuyết trắng, bên ngoài mặc một bộ áo gió màu đen thắt eo, bên trong là áo sơ mi nữ màu trắng phối hợp với áo gile dệt kim màu xám, chân đi một đôi giày cổ ngắn màu đen, cả người toát ra vẻ trí thức dịu dàng, tựa hồ khác biệt hẳn với nơi hải đảo hơi lạc hậu tẻ nhạt này.

Thấy rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại, Nhan Chiêu Nhược mới ý thức được cách ăn mặc như vậy của mình có chút quá bắt mắt. Cô đã lâu không ra ngoài ban ngày, buổi sáng lúc lấy quần áo từ trong tủ quần áo, trong đầu chỉ nghĩ hôm nay sẽ bắt đầu ôn tập, mải vui sướиɠ dẫn đến quên mất phải thu liễm một chút, nơi này dù sao cũng không phải là thành phố lớn như Ân Đông.

Nhưng đã đi được một nửa nên cô đành phải tỏ ra thản nhiên, nhưng bước chân vẫn không khỏi tăng nhanh một chút.

Ngay lúc sắp đi tới nhà họ Phó, loa hải đảo bỗng nhiên vang lên.

"Thông báo cho mọi người một thông tin quan trọng, theo "Công văn của Bộ Giáo dục về công tác tuyển sinh đại học năm 1977" và "Công văn về việc tuyển sinh sau đại học trong các trường cao đẳng và đại học"... Quyết định khôi phục hệ thống thi đại học trong năm nay!!! Đối với các đồng chí quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay lập tức mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu đến xã để đăng ký! Lại nói lại lần nữa..."

Nhan Chiêu Nhược dừng bước, kinh ngạc nghe thanh âm đinh tai nhức óc này, tim đập như trống.

Cuối cùng ngày này cũng đến.

Nương theo gió biển nhẹ nhàng, xa xa không ngừng truyền đến tiếng động phấn chấn của mọi người, cô không khỏi nhếch môi.

Đến nhà họ Phó, quả nhiên Phó Yên cùng Phó phu nhân hoan hô niềm vui sướиɠ khi rốt cuộc cũng khôi phục kỳ thi đại học này, thấy cô đến, liền chạy tới ôm lấy cô vừa ôm vừa nhảy, Phó phu nhân kinh hãi vội vàng tới kéo con gái ra, để cho cô nhóc không được vô lễ.

Nhan Chiêu Nhược cười nói: "Không có việc gì, em cũng đang phấn khởi.”

Phó Yên: "Cô Nhan, chúng ta mau đến xã báo danh đi, em sợ chậm một chút sẽ có nhiều người quá, không chen vào được.”



Phó phu nhân nói: "Trên đảo này mới có mấy người học trung học, yên tâm đi, sẽ không có nhiều người như vậy đâu.”

Nhưng chính là như vậy, lòng Phó Yên nóng như lửa đốt, một bộ dáng e sợ đi chậm sẽ làm chậm trễ cô báo danh.

Nhan Chiêu Nhược nói: "Được rồi, nhưng chị không mang theo chứng minh thư, phải trở về lấy.”

“Cô Nhan em sẽ đi cùng cô, sau đó hai chúng ta lại cùng nhau đi đến công xã!” Phó Yên nói xong xông lên lầu lấy giấy tờ tùy thân của mình.

-

Đúng như phó phu nhân nói, khi Nhan Chiêu Nhược và Phó Yên vội vàng chạy tới xã, đứng trước cửa mới có khoảng mười người, đều đang nghe lãnh đạo trường phụ trách phổ biến để hiểu rõ chuyện tham gia kỳ thi đại học.

Hai người đứng ở bên cạnh nghe một hồi, đại khái hiểu rõ chi tiết cụ thể, Nhan Chiêu Nhược cũng phù hợp với điều kiện báo danh, liền lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu ra, cùng Phó Yên đi vào báo danh.

Hai người là người đầu tiên đăng ký trên đảo này, giấy tờ lại được chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh lãnh đạo phụ trách liền làm xong tư hồ sơ đăng ký thi, cũng nói cách kỳ thi đại học chỉ còn lại một tháng, để mấy người trở về tranh thủ thời gian ôn tập.

Tim Nhan Chiêu Nhược đập nhanh hơn, một tháng, ý chí chiến đấu của cô mới nhen nhóm lên lập tức bị hắt một chậu nước lạnh, thật không biết một tháng cố gắng, kết quả thi ra sẽ như thế nào.

Từ công xã đi ra, Nhan Chiêu Nhược và Phó Yên đều không dám chậm trễ nữa, hận không thể lập tức bay về ôn tập, lại bị cô gái trẻ tuổi mặc áo blouse trắng gọi lại.

"Thật ngại quấy rầy một chút, vừa rồi tôi thấy hai người đi vào báo danh, tôi cũng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng còn chưa bắt đầu ôn tập, cho nên muốn hỏi hai người ôn tập thế nào, tài liệu ôn tập tìm ở đâu?"

Cô gái trẻ tươi cười, Nhan Chiêu Nhược cảm thấy cô ta có chút quen mắt, sau khi nhìn lướt qua chiếc áo blouse trắng trên người cô ta, nhớ tới vị nữ bác sĩ mới gặp ở trên thuyền kia nhưng không nhớ rõ tên cô ta là gì.

Nhan Chiêu Nhược sốt ruột trở về, cũng không thể không dừng lại: "Hôm nay tôi mới bắt đầu ôn tập, những thứ học lúc trước đã nhiều năm không xem lại, cho nên cũng chủ muốn báo danh tham gia thử một lần, nếu không thi đậu, vậy thì chỉ có thể sang năm thi lại.”