Chương 25

Hai người lính tuần tra đêm trở lại ký túc xá, huýt sáo và đánh thức tất cả những người lính trong phòng.

"Này này, đừng ngủ nữa, biết lúc tôi vừa rồi tuần tra đêm, nhìn thấy cái gì không?" Cậu ta thì thầm, ra vẻ thần bí nói.

Cuộc sống trong bộ đội nhàm chán, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì cũng là huấn luyện, khó có được chuyện gì mới phát sinh, câu nói này của anh ta, lập tức làm cho các chiến hữu buồn ngủ đều mở mắt.

“Nhìn thấy cái gì, nếu không có ý nghĩa, cậu cứ chờ bị đánh đi!”

“Đừng nói nhảm, mau nói!” Có binh lính vội vàng thúc giục.

Nhạc Đại Quốc kích động nắm chăn trên giường trừng mắt nhìn vài cái, mới ho khan một tiếng, xoay chân một lần nữa ngồi dậy: "Tôi nhìn thấy Tần doanh trưởng của chúng ta cùng vợ anh ấy, vợ anh ấy..."

Cậu ta cố tình ra vẻ thần bí sờ cằm trầm ngâm, chọc cho cả phòng đập gối đầu tấp tới.

Nhạc Đại Quốc kéo gối đầu xuống, lúc này mới đắc ý nói tiếp: "Vợ Tần doanh trưởng thật xinh đẹp, chậc chậc, nói cho mấy người nghe, làn da trắng như tuyết, ai ôi, tôi thật sự chưa từng thấy qua cô gái nào trắng như vậy, mấy người sau này gặp được sẽ thấy tôi nói một chút cũng không khoa trương.”

“Cậu nói đúng không đấy, xinh đẹp đến vậy?”

"Hình như vợ Tần doanh trưởng mới tới đảo chưa được mấy tháng, mấy người ai đã gặp qua cô ấy chưa?"

Mọi người nhao nhao lắc đầu, hơn nửa đêm bị đánh thức tạm thời không ngủ được, dứt khoát bắt đầu tán gẫu trên đảo này còn có nữ sinh nào xinh đẹp, mãi không dứt, kết quả Nhạc Đại Quốc bỗng nhiên vứt ra một quả đạn oanh tạc.

"Vừa rồi tôi còn nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, là Tần doanh trưởng nhất định phải dắt vợ anh ấy, chị dâu không chịu, hai người cho rằng trên đường không có người, đứng ở đó trêu đùa nhau, sau khi chúng ta đi qua, hai người mới tách ra."

Nhạc Đại Quốc nói xong, cho rằng mình có thể dẫn dắt các chiến hữu thảo luận một lần nữa, nhưng lần này không ai tin.



“Chém gió, Tần doanh trưởng nếu biết cậu dám nói anh ấy như vậy, nhất định sẽ đá chết cậu!”

"Tôi một chút cũng không tưởng tượng ra bộ dáng Tần doanh trưởng cùng một cô gái nắm tay nhau, eo, đáng sợ..."

"Ông đây đang ngủ say còn bị cậu đánh thức, ngày mai hộp cơm cậu phải cho tôi, bằng không tôi sẽ không tha cho Nhạc Đại Quốc cậu!"

Nhạc Đại Quốc không nghĩ tới khoe khoang cũng không được, ngược lại chọc giận công chúng, không khỏi khóc không ra nước mắt.

Anh vỗ giường: "Thực sự, tôi không nói dối đâu, tôi thực sự thấy họ nắm tay!"

Buổi sáng thức dậy, trên bàn cơm trống không, xem ra Bàng Thúy định đình công đến cùng.

Nhan Chiêu Nhược đứng ngơ ở phòng bếp một hồi, lại không biết nên làm gì ăn, Tần Sùng Vũ rửa mặt xong vào nhìn cô như vậy, đẩy cô ấy ra ngoài.

Nhan Chiêu Nhược vui vẻ thoải mái, rửa mặt xong còn lên lầu nằm sấp trước bàn dịch bản thảo trong chốc lát, đoán chừng đã xong mới đi xuống, Tần Sùng Vũ đã hấp xong bánh bao, làm hai chén canh trứng gà bắp cải tím, còn cắt sợi một đĩa dưa muối từ trong hũ dưa muối, rót chút dầu lên trên, bày ra trên bàn, điểm tâm cũng giống như vậy.

Cô nhíu mày: "Thế này đi, khi Bàng Thúy đi rồi, sau này điểm tâm do anh làm đi, em phụ trách rửa chén.”

Việc nhà đến lúc đó cũng phải phân chia một chút, cô vừa phải dịch bản thảo vừa phải ôn tập, không có khả năng một mình làm tất cả mọi việc, để cho mỗi ngày anh về nhà không làm cái gì, chỉ biết dùng sẵn.

Những cống hiến của cô ở kiếp trước, đời này sẽ không còn.

Tần Sùng Vũ nghe xong, học cô nhướn lông mày lên: "Được, bát cũng không cần em, việc nhà anh cũng có thể làm. Trong khoảng thời gian này em chuyên tâm ôn tập là được. ”



“Vậy cũng không được, chúng ta chia ra làm là được rồi." Cô đã quyết định ly dị, không muốn làm phiền anh như vậy.

Tần Sùng Vũ muốn khuyên cô thêm hai câu nữa, giương mắt nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, biết không cần phải tranh luận nữa nên gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Chiêu Nhược đứng dậy thu dọn bát đũa, Bàng Thúy từ trên lầu đi xuống.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết bữa sáng là do anh trai tôi làm!” Cô ta đứng trên bậc thềm cầu thang, nhìn chằm chằm Nhan Chiêu Nhược.

Nhan Chiêu Nhược nhếch môi cười với cô ta, tỏ vẻ lười đáp lại cô ta.

Ngày hôm qua sau khi trải qua việc công khai xử phạt không khói thuốc súng, trong lòng đã không dám coi Nhan Chiêu Nhược là người dễ bị bắt nạt nữa, thấy Nhan Chiêu Nhược trào phúng cô ta không giận mà cười, khí thế lại yếu thêm ba phần, huống chi Tần Sùng Vũ còn ở trong phòng khách, cô ta lại càng không có gan gây sự nữa.

"Sau khi tôi đi rồi, cô không được để anh trai tôi nấu cơm nữa, bằng không truyền ra ngoài không được để người ta chê cười chết." Cô ta lo lắng dặn dò, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt Nhan Chiêu Nhược: "Hầu hạ anh trai tôi thật tốt, có nghe thấy không?”

Nhan Chiêu Nhược phục bộ não to bằng hạt gạo của cô ta, rõ ràng đêm qua mới khóc nói mình là người làm ở trong nhà này, hôm nay lại vội vàng quan tâm lung tung.

Nhan Chiêu Nhược đặt mấy cái chén, đũa đặt lên bàn cơm, mỉm cười nói: "Anh ấy có tay có chân, người lớn như vậy vì sao phải hầu hạ, đói bụng sẽ không tự mình làm, bây giờ nam nữ bình đẳng với nhau rồi, xem ra tư tưởng của cô vẫn không đủ tiến bộ nhỉ?”

Bàng Thúy kiêu ngạo nhất chính là niềm tin kiên định của cô ta đối với nhà nước, lúc này bị nghi ngờ không đủ tiến bộ, lại bị Nhan Chiêu Nhược nắm lấy được chuôi nói nên nhất thời nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, mà Tần Sùng Vũ ở bên kia thấy cô ta bị trêu chọc cũng không có ý muốn há miệng nói đỡ. Cô ta tức giận nhấc mấy túi đồ nặng của mình, quàng lên vai: "Tôi nói không lại cô, xem sau khi tôi đi rồi, cô có thể chà đạp cái nhà này thành cái dạng gì!”

Sau đó mắt đỏ mắt quay đi không ngoảnh đầu lại.

Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn Tần Sùng Vũ, anh không nhanh không chậm thay giày, cũng ra cửa, xem ra là không có ý định đi tiễn Bàng Thúy.

Trong nhà trong nháy mắt chỉ còn lại một mình cô, Nhan Chiêu Nhược a một tiếng, nhịn không được ngâm nga bài hát.