Chương 17

Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nói: "Cái này cô còn không nhìn ra được à, đây là vợ của Sùng Vũ, không thấy người ta ngồi cùng một chỗ xứng đôi như vậy à!”

Toàn bộ phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh vài giây, tiếp theo liền ào ào nổ tung.

“Cái gì, đây là vợ của Sùng Vũ!"

"A, thế còn Bàng Thúy là như nào. Tôi thường xuyên đứng ở bên ngoài nói chuyện phiếm với cô ấy, lúc nhắc tới Tần doanh trưởng cũng không nghe thấy cô ấy giải thích gì."

"Đúng vậy, tôi cũng tưởng vậy. Hai ngày trước nhìn thấy ai kia, vợ Tần doanh trưởng ấy, còn tưởng rằng là thân thích trong nhà bọn họ tới thăm.”

“Cô nói chuyện vớ vẩn gì đấy, ngay cả vợ người ta là ai cũng có thể nhầm lẫn."

"Hai ngày trước tôi đến nhà máy thực phẩm mua đồ ăn gặp Bàng Thúy rồi về cùng cô ấy, có ca cẩm gần đây ông nhà tôi nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, hỏi cô ấy chồng cô ấy đâu, cô ấy nói chồng cô ấy cũng vậy..."

Không ít người bắt đầu lộ vẻ xấu hổ, trong đó có một số người bởi vì trước đó nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược và Tần Sùng Vũ đi sát nhau quá, liền lầm tưởng Nhan Chiêu Nhược muốn quyến rũ Tần Sùng Vũ. Họ sau lưng còn mắng cô là hồ ly tinh, bây giờ lại nhìn thấy tư thái lạnh nhạt nhu mỹ của Nhan Chiêu Nhược, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cũng có mấy người lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lập tức toát ra vài phần khó chịu, nhưng ngại đang ở chỗ Tần Sùng Vũ cùng Nhan Chiêu Nhược, không tiện nói xấu Bàng Thúy nên trao đổi ánh mắt với nhau, trong lúc nhất thời không khí có chút căng thẳng.

Tần Sùng Vũ nghe mấy người nói chuyện với nhau, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự tức giận, anh không ngờ tới Bàng Thúy lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cũng kinh ngạc Bàng Thúy làm em gái của anh nhưng trong lòng lại dám cất giấu tâm tư thâm sâu như vậy đối với anh, lúc trước anh chỉ cho Bàng Thuý là không thích Nhan Chiêu Nhược nên mới có thể làm ra những động tác nhỏ này.

Lúc này Nhan Chiêu Nhược bưng đậu phộng hạt dưa lên bàn, đứng lên đi tới trước mặt hàng xóm, mỉm cười nói: "Thế mà lại quên cái này, đây là đậu phộng và hạt dưa ngũ vị vừa mới làm xong, em cố ý mua về chuẩn bị cho mọi người, cũng đừng khách khí, mọi người lấy nhiều một chút đi.”



Thấy hàng xóm anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, bởi vì sau lưng mắng cô nên đều ngượng ngùng đưa tay. Cô chủ động nắm lấy một đống lớn nhét vào tay một người vợ đang bế đứa nhỏ, có một đứa trẻ thấp bé thoạt nhìn nhát gan, cô liền ngồi xổm xuống giúp nó cất đầy túi.

Có lẽ nhìn cô dịu dàng hào phóng, không khó tiếp xúc như bề ngoài, hàng xóm rất nhanh thả lỏng, cười vui một câu rồi lại một câu nói chuyện với cô.

Không khí trong phòng khách trong nháy mắt lại náo nhiệt lên. Tần Sùng Vũ hít sâu một hơi, vừa nói chuyện phiếm với mấy vị khách lớn tuổi như Hầu Quế Hương, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược. Nghĩ đến việc vì Bàng Thúy làm ra chuyện ngu xuẩn, dẫn đến mấy ngày nay cô vẫn bị hàng xóm ở sau lưng chửi rủa khinh tiện, trong lòng anh thấy rầu rĩ, co rút đau đớn. Bởi vì sóng gió của cha mẹ nên mấy năm nay Nhan Chiêu Nhược đã trải qua một ít đau khổ, nhưng sau đó ở nhà anh, lại gả cho anh, anh cùng cha đều cố gắng hết sức vì cô mà ngăn cản những lời nói lạnh lùng bên ngoài, không để cho cô chịu những khổ sở ấy, muốn che chở phần hồn nhiên kia của cô.

Nhưng lúc này cô lại bị vũ nhục không giải thích được như vậy, cũng không biết cô cũng mới vừa mới biết chuyện này giống như anh không hay là đã sớm biết, lại ngại anh là anh trai của Bàng Thúy, nên không thể làm ầm lên, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng ẩn nhẫn.

Nhan Chiêu Nhược còn đang trả lời câu hỏi hàng xóm cô và Tần Sùng Vũ kết hôn bao lâu, đã có con chưa.

Hầu Quế Hương đột nhiên tò mò hỏi: "Chiêu Nhược, ngày đó chị nghe Sùng Vũ nói em đang dịch sách, chị nghe vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc phiên dịch là làm cái gì?”

Nhan Chiêu Nhược trả lời: "Nói một cách đơn giản chính là chuyển ngoại ngữ thành tiếng Trung, dùng bút viết trên giấy là được rồi, em dịch tiểu thuyết tiếng Anh.”

“A, Chiêu Nhược còn biết tiếng Anh, thật là giỏi, chị đây ngay cả tên của mình còn không biết viết đâu."

Bọn họ mới nói Nhan Chiêu Nhược, đảo mắt lại âm thầm kinh ngạc vì cô cũng rất giỏi. Quả nhiên là cô gái có thể gả cho Tần Sùng Vũ thì năng lực cũng không thể khinh thường, không yếu đuối như bề ngoài, lần này khoảng cách với họ lại xa hơn.

Chồng Hầu Quế Hương là đoàn trưởng, bà ấy đi theo học qua mấy chữ nên rất sùng kính với người có văn hóa, sau khi hiểu rõ phiên dịch là chuyện gì, ánh mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược càng yêu thích hơn.

"Thật lợi hại, ngày đó chị còn thấy lão Thẩm nhà chị luống cuống, viết tiếng Anh như vẽ bùa, nhìn là đau đầu, mà em còn có thể dịch sách nước ngoài sang tiếng Trung Quốc, thật tuyệt vời." Hầu Quế Hương giơ ngón tay cái lên tán dương.