Chương 16

Mí mắt Tần Sùng Vũ giật giật, ho nhẹ một tiếng, đưa tay chỉ Bàng Thúy ở đối diện: "Chị dâu, đây là Bàng Thúy.”

Hầu Quế Hương nhìn Bàng Thúy “A” một tiếng, vẻ mặt hơi ngập ngừng, dừng lại hai giây mới tiếp tục giới thiệu: "Đúng vậy, cậu xem em gái này lớn lên khỏe mạnh, thân thể xương cốt cũng tốt, vừa nhìn đã biết là người chăm chỉ hay làm việc. Cha cô ấy sớm hy sinh, mẹ cũng không còn, về sau cha Sùng Vũ liền nhận nuôi cô ấy, vừa hay cậu và Sùng Vũ là anh em, đây là duyên phận tốt biết bao!”

Hầu Quế Hương vắt hết óc nói chuyện, lực chú ý của những người hàng xóm xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng xem náo nhiệt đều không đặt ở trên người hai nhân vật chính hôm nay, mà đều âm thầm nhìn chằm chằm vào Nhan Chiêu Nhược đang ngồi bên cạnh Tần Sùng Vũ.

Hàng xóm đưa mắt nhìn nhau với ánh mắt quái dị, khiến Bàng Thúy bất an, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng cứng ngắc. Cô ta phát hiện mình giống như bỏ sót một chi tiết rất nguy hiểm, chính là khi mọi người vào nhà xem cô ta xem mắt thì chắc chắn sẽ biết cô ta không phải là vợ của Tần Sùng Vũ, chỉ là vừa rồi đầu óc cô ta quá loạn nên bỏ qua điểm quan trọng nhất này. Chẳng lẽ Nhan Chiêu Nhược cũng không phát hiện ra, hay là biết nhưng cố ý không nói cho mình biết. Cả người Bàng Thúy rét run, cho đến khi Hầu Quế Hương nói để cho cô ta và Trịnh Đông Hổ lên phòng trên lầu nói chuyện một chút, cô ta lập tức đứng dậy đi lên cầu thang, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô ta hít thở không thông. Trịnh Đông Hổ cho rằng cô ta đang thẹn thùng, cười cười, sải bước đuổi theo.

Hai nhân vật chính đi nói chuyện riêng, quá trình xem mắt hoàn thành được một nửa, Hầu Quế Hương không còn quá căng thẳng nữa, nhìn Nhan Chiêu Nhược cười một tiếng: "Cậu nhìn chị kìa, vừa rồi lại tưởng nhầm người này thành em của cậu, Sùng Vũ, cậu còn không mau giới thiệu hả?”

Tần Sùng Vũ từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, ngồi thẳng lưng ở chỗ đó, khí chất thanh chính. Mà Nhan Chiêu Nhược từ nhỏ ngâm mình trong thư hương lớn lên, lúc trước cha mẹ cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết với việc học hành của cô, sau này đến Tần gia, cô vẫn luôn nghiêm khắc kỷ luật mình. Cô ngồi ở chỗ đó chỉ cười không nói lời nào, khí chất cao quý thanh nhã kia cũng tự nhiên tản ra ngoài, hơn nữa cô vốn đã lớn lên cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm với đôi mắt long lanh, đôi môi mềm mại như anh đào. Người xinh đẹp xuất sắc như vậy lại không có một chút cao cao tại thượng*, xem thường, xa cách người khác, khiến người ta vừa nhìn đã thích.

*Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn

Cô và Tần Sùng Vũ ngồi cùng một chỗ, một người thành thục lạnh lùng, một người xinh đẹp trầm tĩnh, một người cao lớn cường tráng, một người nhỏ nhắn thướt tha, quả thực rất xứng đôi.

Nhan Chiêu Nhược bị Hầu Quế Hương nhắc đến, tựa hồ có chút thẹn thùng, đầu tiên là cười cười, giơ tay vén mái tóc dài bên tai, sau đó bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như là đang tìm chỗ dựa của mình.

Tần Sùng Vũ quen ứng phó loại tình huống này nhiều, vẻ mặt bình thản trấn định: "Chị dâu, đây là Chiêu Nhược.”



Hầu Quế Hương tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Để cho cậu giới thiệu, cậu chỉ nói một cái tên là xong rồi hả?”

Chị ấy chậc chậc hai tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá Nhan Chiêu Nhược từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm, đánh giá xong liền vỗ tay bắt đầu khoe khoang: "Ôi, tôi thật sự chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy, giống như nữ minh tinh trên báo họa vậy. Khi em và Bàng Thúy tới đảo này, đúng lúc nhà chị bận rộn, mà cũng không thấy em ra cửa nên vẫn chưa thể nói chuyện với em được. Chiêu Nhược, sau này đến nhà chị dâu chơi nhiều nhé!”

Nhan Chiêu Nhược cười nói: "Được ạ chị dâu, sau này em không có việc gì sẽ đến tìm chị.”

Những người hàng xóm xem náo nhiệt ở cửa, nhất là hai người phụ nữ có quan hệ tốt với Bàng Thúy, Vương Quyên và Cảnh Hà, nghe bọn họ nói chuyện trong phòng, tất cả càng nghe càng thấy mơ hồ, càng hóng càng đầy dấu chấm hỏi.

Bọn họ đều tưởng rằng đối tượng xem mắt hôm nay là hồ ly tinh ở trong nhà Tần Sùng Vũ, cũng chính là Nhan Chiêu Nhược.

Nhưng vừa rồi người cùng Trịnh Đông Hổ đi lên, lại là Bàng Thúy.

Bàng Thúy… Không phải là vợ của Tần Sùng Vũ sao?

Nơi này lộn xộn quá, rốt cuộc đây là cái tình huống gì?

Hai tay Vương Quyên nắm tay áo, dựa vào khung cửa nhìn Hầu Quế Hương, lại nhìn Tần Sùng Vũ cùng Nhan Chiêu Nhược, rốt cục không nhịn được.

Cô đại diện cho tất cả mọi người xem náo nhiệt, đặt ra một câu hỏi sâu sắc: "Chị dâu đợi đã, người này rốt cuộc là ai?”