Chương 41: Trở về

Nếu bên phía sở trưởng đã đồng ý, Quý Dã đương nhiên sẽ không tiếp tục từ chối.

Anh cũng muốn nhanh chóng đến đó xem bệnh tình của bà nội như thế nào.

Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể đến thôn nhà họ Chúc vào chiều hôm sau.

Ngày kế, trời còn chưa sáng thì Quý Dã đã thức dậy, anh nhanh chóng thu dọn hành lý rồi đặt tất cả những thứ đó vào một chiếc túi xách bằng vải màu xanh lá mạ.

Vừa tới 5 giờ rưỡi sáng, Quý Dã đã chờ ở cổng lớn, lúc này trời đã hơi hửng sáng, nhưng cổng của Sở Nghiên Cứu ngoại trừ lính canh gác ra, thì cũng không còn ai khác.

Không biết đã đợi bao lâu, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục được lái ra khỏi sân, sau đó dừng lại ở trước cửa Sở Nghiên Cứu.

Quý Dã bước nhanh tới đó, lúc này cửa xe phía buồng lái mở ra, một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi cười cười bước xuống, mở cửa phụ giúp anh, sau đó mời anh lên xe.

Ngồi ở ghế sau là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, ước chừng hơn 50 tuổi.

Lúc nhìn thấy Quý Dã, vẻ mặt nghiêm khắc của ông ấy trở nên ôn hòa hơn một chút, lên tiếng hỏi:

“Tiểu Quý, bệnh của bà cậu không sao chứ?”

Quý Dã lắc đầu, nói:

“Sở trưởng, tôi cũng chưa gặp được bà nội nên không biết tình hình như thế nào. Chẳng qua lần trước lúc tôi đưa bà nội đi, bệnh tình của bà đúng là không được tốt cho lắm.”

Sở trưởng Quách bèn nói:

“Tiểu Lộ sẽ đưa tôi đi họp trước. Sau đó cậu ấy sẽ đưa cậu tới huyện Lạc Xuyên, buổi tối trở về cũng không muộn.”

Quý Dã suy nghĩ một lúc, nơi mở họp của sở trưởng Quách đúng thật là tiện đường, cho nên anh cũng không từ chối, cười nói cảm ơn.

Sở trưởng Quách xua tay, nói:

“Cảm ơn cái gì, chi bằng hôm nào cậu tới nhà tôi uống vài chén. Điềm Ni nhà tôi lúc nào cũng nhắc tới cậu, còn hỏi sao lâu rồi không thấy cậu tới chơi.”

Quý Dã mặt không đổi sắc nói:

“Sở trưởng, Điềm Ni ra tay quá tàn nhẫn, ngài đổi người khác cho cô ấy đánh đi.”

Tiểu Lộ đang lái xe, nghe vậy thì lập tức bật cười thành tiếng.

Người trong sở đều biết, con gái của sở trưởng không yêu hồng trang chỉ yêu võ trang, có thời gian rảnh là lại hẹn người ta đi đánh nhau. Thật sự có không ít người của Sở Nghiên Cứu đã bị cô ấy ‘tàn phá’.

Sở trưởng Quách nhìn vẻ mặt của Quý Dã, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Thật ra ông ấy rất muốn chàng trai này làm con rể của mình, chẳng qua Quý Dã lại hoàn toàn không có ý đó.

Gần đến 10 giờ, xe đã chạy đến địa điểm mà sở trưởng Quách mở họp.

Tiểu Lộ nhìn sở trưởng Quách ôm cặp đi vào sảnh lớn của hội nghị, cậu ấy lập tức xoay vô lăng, một lần nữa quay trở lại đường lớn, chạy về phía huyện Lạc Xuyên.

Những hàng cây ven đường không ngừng lùi lại ở ngoài cửa sổ xe, sau khi vào địa phận huyện Lạc Xuyên, Quý Dã thỉnh thoảng kiểm tra đồng hồ.

Mãi cho đến gần 3 giờ chiều, cột mốc ranh giới của thôn nhà họ Chúc mới xuất hiện ở trước mắt.

Trí nhớ của Quý Dã rất tốt, mặc dù chỉ mới đến đây một lần, nhưng anh vẫn rất nhớ đường, thuận lợi chỉ cho Tiểu Lộ đường đến nhà của Tô Kim Bình.

Thôn nhà họ Chúc mặc dù ở gần huyện thành, nhưng mấy năm nay người trong thôn hầu như chưa thấy qua xe jeep hoặc ô tô nào vào thôn, phương tiện đi lại thông dụng nhất trong thôn chính là xe ngựa và xe đẩy.

Vì thế khi thấy xe jeep xuất hiện, đừng nói là trẻ nhỏ, ngay cả người lớn trong thôn cũng vô cùng tò mò.