Chương 5: Hợp Đồng

Editor: Tô Nhi

—---------------

“Vậy cô có biết vì sao cha cô gả cô qua đây không?”

Trên mặt Triệu Âm Âm mang theo một chút châm biếm, cô ở trong cung lăn lộn lâu như vậy, cái giỏi nhất chính là xem người.

Nhìn chủ tử nói chuyện, cô có thể nhìn ra tính cách của chủ tử, sở thích của chủ tử… bằng không, sao có thể sống sót ra khỏi cung?

“Cha cô” a, cô còn lạ gì ông ta. Còn không phải là vì đặt lợi ích lên hàng đầu hay sao?

Anh cả của cô cưới vợ làm nông. Anh hai cô cưới vợ là con của quân nhân, ở trên bàn cơm còn phải gọi vợ là “đồng chí”, đem vợ mình cung phụng sống trong nhung lụa, đều là học từ cha cô, việc này làm mẹ cô tức muốn chết.

Hứa Vân Hải vốn dĩ cùng em gái cô là Triệu Vân Vân kết hôn, nhưng lại bị chậm trễ. Hiện tại, ba cô gả cô qua đây, khẳng định là nhận được lợi ích từ Hứa Vân Hải!

“Cha tôi là người không có lợi thì không dậy sớm. Ông ta đem tôi gả cho ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi được rời khỏi nhà đó. Tôi cũng chỉ có thể gả cho anh rồi sau đó mới ly hôn.”

Triệu m m đảm bảo, “Chờ đến lúc ly hôn, tôi tuyệt đối không đổi ý. Cho dù anh có muốn giữa tôi lại tôi cũng sẽ không ở lại!”

Hứa Vân Hải nhìn Triệu Âm Âm xem cô nói thật hay là giả.

Thật ra anh từng nghe phong phanh, cha mẹ anh có sửa lại cái gì đó trong cuộc hôn nhân này.

Nhưng mà cái tên cáo già Triệu Hoài kia, chính là vì sợ bị truy cứu trách nhiệm, nên mới kiên trì đem con gái gả qua đây.



Rốt cuộc cha mẹ anh đều đã chết, tên Triệu Hoài cứ khăng khăng như vậy, thì thôi, mọi chuyện cứ như thế.

“Được, vậy chúng ta ký hiệp ước đi.”

Hứa Vân Hải lấy giấy bút ra, suy nghĩ một chút, nhanh chóng viết ra một phần hợp đồng: “Tuy pháp luật không làm chứng được, nhưng sau này chúng ta có tranh cãi, thì cứ lấy cái này ra phân định phải trái.”

Anh đưa cho Triệu Âm Âm, nhưng cô lại lắc đầu, “Tôi không biết chữ.”

Cung nữ đều không biết chữ, có như vậy chủ tử mới yên lòng sử dụng.

Triệu Âm Âm lúc nãy nói điều gì cũng hợp tình hợp lý, duy nhất nói tới đây, cô không nhịn được đỏ mặt.

Cô thấy mọi người ở đây, đa số đều biết chữ. Chỉ có mình cô không biết, cô cảm thấy mình rất mất mặt.

Hứa Vân Hải không khỏi nghĩ tới vấn đề này, anh nhớ, con gái lớn của Triệu gia từ nhỏ là đứa ngốc, vẫn luôn được nuôi ở nông thôn. Khoảng thời gian trước, đột nhiên nghe nói đầu óc cô tốt lên.

“Vậy cô tin tôi sao?”

Triệu Âm Âm không trả lời ngay, cô nghĩ nghĩ, nói với Hứa Vân Hải: “Vậy anh đọc qua một lần đi.”

Hứa Vân Hải đọc bản hợp đồng một lần, nội dung chỉ đơn giản là không xâm phạm lẫn nhau, ba năm sau thì đường ai nấy đi không còn liên quan.

Còn một điều làm cho Triệu Âm Âm kinh ngạc hơn là anh cư nhiên cho cô 35 đồng một tháng.

Cô nghiêm túc nghe xong một lần, không tiếng động mà cố ghi nhớ trong đầu.



Một lúc sau, cô vươn ngón tay ra, chỉ vào chỗ trong tờ hợp đồng, “Từ chỗ này anh có thể đọc lại một lần được không.”

Lần này đến Hứa Vân Hải kinh ngạc, “Trí nhớ cô rất tốt?”

Trí nhớ cô đương nhiên là tốt rồi! Cô chính là đại nha hoàn hầu hạ bên phi tử, trong cung nhiều người như vậy, nếu không nhớ hết thì làm sao mà lăn lộn trong đây?

Ai là nha hoàn yêu thích bên người hoàng hậu, ai là thái giám mà hoàng thượng coi trọng, không nhớ kỹ thì chỉ còn nước đầu lăn ra đất.

“Tôi chính là không có cơ hội biết chữ, nếu không, khẳng định so với anh còn biết nhiều chữ hơn! Không nói cái khác, anh đưa lại tờ giấy này, tôi có thể nhận lại được mấy chữ trên đó.”

Chẳng qua, là phải đọc từ trên xuống, còn nếu chữ đó đơn lẻ thì cô vẫn không biết.

Hứa Vân Hải bật cười, sự phản cảm đối với con gái Triệu gia cũng ít đi một chút.

“Về sau có cơ hội, tôi sẽ bày cho cô ít chữ, chờ đến khi cô biết chữ, có thể dô thư phòng của tôi lấy sách ra xem.”

“Nhìn không ra, anh còn biết giúp đỡ người khác.”

Triệu Âm Âm đem nước rửa chén đổ vào bụi cây, bụi rau, vừa làm vừa nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ thật tốt.”

Đạt được hiệp định, Hứa Vân Hải tiêu sái mà ký tên, Triệu Âm Âm đột nhiên nhớ ra mình không có mực in vân tay.

Cô lau khô tay, nhờ Hứa Vân Hải viết tên mình trước một lần, sau đó nghiêm túc dựa vào đó vẽ ra ba chữ “Triệu Âm Âm”.

“Tốt, viết không tồi.”