Editor: Tô Nhi
—-------------
Cậu bé nuốt nước miếng, lần nữa nhìn “người thím xinh đẹp nhưng ác độc” đang bôi kem bảo vệ da cho hai chị gái của mình. Xong xuôi, bọn họ cư nhiên ăn cơm!
Cậu còn chưa ra đâu!
Chiêu Đệ có chút khó xử, một bên nhịn không được quay đầu nhìn em trai, một bên lo lắng sẽ phạm sai lầm với người thím mới, cô bé đứng ngồi không yên mà cầm đũa.
Nhưng thật ra Lai Đệ lại hưng phấn, cô bé từng ngụm từng ngụm mà ăn bánh khoai lang xốp, hướng về phía giường đất làm mặt quỷ với em trai Tiểu Bảo.
Trên bàn trống hai vị trí, Triệu Âm Âm dịch mâm lại, đem phản ứng của hai đứa cháu gái thu vào mắt.
“Ăn nhiều một chút, hôm qua còn thừa hai cái đùi gà, thím xé sợi rồi xào.” Triệu Âm Âm vừa nói xong, bên giường đất có âm thanh nuốt nước miếng vang lên.
Cô gắp đồ ăn thịt cho Chiêu Đệ, “Ăn nhiều đồ ăn vào!”
Cậu bé mập mạp trên giường đứng dậy!
“Chú! Chú!” Cậu dùng sức hét lên, sợ chú mình ở phòng bên cạnh không nghe được mình nói, “Thím không cho cháu ăn cơm!”
Là đùi gà lớn đó! Hôm qua cậu còn ăn chưa đủ đâu!
Hứa Vân Hải vẫn luôn không trả lời, tựa hồ không định ăn cơm.
Triệu Âm Âm trước kia ở trong cung, cũng từng gặp qua chủ tử như vậy, kia chính là Hoàng Hậu đó! Mỗi lần Hoàng Thượng không đi nhìn Hoàng Hậu, bà ta cũng sẽ giống như Hứa Vân Hải, trốn ở trong phòng không thấy người.
Nhưng cô không tính toán rước mệt vào thân, Hứa Vân Hải kia cao to tận 1m8, không ăn một bữa cũng không đói. Chờ đến khi anh muốn ăn cơm, cô làm thêm một mâm đồ ăn nữa là được.
Cô cười cười với cậu bé mập trên giường đất, nhỏ giọng dụ cậu, “Cháu kêu chú thì có lợi ích gì, chú của cháu nếu không nghe lời thím cũng không cho chú ăn cơm.”
Cậu nhóc mập mạp tin là thật.
Cậu kinh ngạc đến mức ngây người mà nhìn người thím xinh đẹp của mình. Cậu lại nhìn qua bàn đầy đồ ăn ngon. Không biết là do thèm hay do sợ, mà cậu bé nuốt một ngụm nước miếng thật lớn.
Triệu Âm Âm còn định nhìn xem cháu trai này muốn làm cái gì, không nghĩ tới, cậu bé tự xuống giường mặc quần áo mình lên.
Thằng nhóc này lật mặt cũng thật nhanh!
Cô thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô nhìn cậu bé lúi húi mặc quần áo, vội vàng xoay người xuống giường, còn thiếu chút nữa bị ngã, rồi lại lung lay đi đến bàn cơm.
Một bữa cơm đã xong, Triệu Âm Âm mang chén bát đi rửa, Chiêu Đệ ngoan ngoãn giúp cô, còn Lai Đệ thì ra cửa chơi tuyết.
Cô bên ngoài bận rộn, thì thấy cháu trai mập mạp của mình rón ra rón rén đi vào phòng Hứa Vân Hải.
Hứa Vân Hải ngồi trên giường, đem khăn lông thắm ướt mồ hôi bỏ trên nệm.
Chân không đi được, làm tâm tình của anh không tốt lắm.
Đang tự oán trách bản thân, anh quay đầu thì thấy cháu trai. Anh cố gắng điều chỉnh sắc mặt mình cho tốt hơn một chút.
“Làm sao vậy?”
Anh với cháu trai không thân thiết lắm, Hứa Vân Hải không quen nhìn chị dâu trọng nam khinh nữ. Sau này, khi đem mấy đứa nhỏ nhận nuôi thì anh có thiên hướng quan tâm đến hai đứa cháu gái hơn.
Cậu bé mập mạp duỗi tay ra, đưa cho anh miếng bánh khoai lang xốp.
Miếng bánh xốp trong tay cậu bé, vừa nhìn thì thấy thơm thơm mềm mềm, trên mặt bánh còn có gắn thêm một viên táo đỏ.
Hứa Vân Hải có chút cảm động.
Chỉ tiếc là, chút cảm động này đã bị câu nói sau đó cuốn đi không còn một chút gì sót lại.
“Chú, vì sao thím không cho chú ăn cơm a?”
Không cho anh ăn cơm?
Thì ra cô gái kia hù đứa nhỏ thế này sao?