"Được...!"
Doãn Mỹ Cầm vỗ vai Mã Phi Lan, cười khen một câu: "Tốt lắm, chờ thu hoạch xong, tôi sẽ ghi công cho cô."
Mã Phi Lan cảm thấy chột dạ, công lao này không phải của cô ấy.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Trình Nghiêu vẫn không tới, bọn họ đã thống nhất với các đồng chí công nhân nam sẽ chạy đua với thời gian để thu hoạch nên phải tăng ca thêm chút thời gian nhân lúc trời còn chưa quá tối.
Còn các đồng chí công nhân nữ thì đã dọn dẹp bãi phơi và về nhà.
Giang Vãn một mình chậm rãi đi về nhà, cô tháo găng tay, nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của mình và thở dài một hơi tuần tận đáy lòng.
Cũng may cô cũng đã đoán được trước nên đeo găng tay, neus không da tay cũng bị bong mất mấy lớp.
Cách đó không xa, Lục Thanh Hương và Tiền Đóa đang đi cùng nhau, vừa đi vừa phàn nàn: "Này, chúng ta cũng không may mắn như ai đó, không có găng tay để đeo nên da tay đều bị mòn."
Tiền Đóa là người địa phương, làm việc này từ nhỏ, da tay thô ráp, mấy nốt chai sau vài ngày sẽ bong, chỉ là da ở lòng bàn tay hơi đỏ, cũng chưa đến mức rách da.
Nhưng nhìn thấy da tay Lục Thanh Hương bị rách như vậy cũng không đành lòng, vì vậy có nói: "Cô về nhà bôi cái gì lên đi. Chẳng phải các cô không phải đều dùng loại cao ngao dầu tuyết hoa đó sao? Dùng xong có lẽ sẽ tốt hơn?"
Lục Thanh Hương "Ừ" một tiếng, không còn gì để nói nữa.
Mã Phi Lan đang chạy tới, đuổi kịp Giang vãn.
Cô bước đi chậm, Mã Phi Lan cũng cố ý đi tụt lại phía sau một chút, sau đó chạy tới đi cùng cô, thực ra cô ấy có lời muốn nói với cô.
"Đồng chí Giang Vãn, chuyện về trà bạc hà..."
Giang Vãn mỉm cười: "Gọi tôi là Giang Vãn, cô gọi tôi là đồng chí nghe cảm thấy rất xa lạ."
Mã Phi Lan tạo cho cô cảm giác rất tốt, cô ấy là người hiểu chuyện, nhạy bén, biết lý lẽ, cô cảm thấy mình có thể kết bạn với một người như vậy.
Cô nhìn bốn phía xung quanh để chắc chắn rằng không có ai, sau đó mới nhìn về phía cô ấy và nghiêm túc hỏi: "Đây là chuyện tốt cho tất cả mọi người phải không?"
Mã Phi Lan sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết mọi người trong thành phố cũng uống trà để giải khát, nhưng những người ở nông thôn chúng ta không có đủ khả năng để uống thứ đó."
Trước đây, dù là thu hoạch mùa vụ mùa thu hay mùa hè, luôn có người bị ngất bởi vì kiệt sức và được đưa đến trạm y tế, lý do là say nắng hoặc mất nước.
Những lần thu hoạch mùa thu năm nay, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, chưa có tình huống như vậy xảy ra, chính là nhờ trà bạc hà này."
Chính vì vậy, cho nên kế toán Doãn mới nói, chờ sau khi mùa thu hoạch kết thúc sẽ thưởng cho cô ấy, nhưng cô ấy cảm thấy phần thưởng này phải là của Giang Vãn.
Giang Vãn mỉm cười: "Đã vậy thì cứ như hiện tại là được rồi, nếu trà bạc hà liên quan tới tôi thì chuyện này sẽ phức tạp hơn nhiều."
Mã Phi Lan nhíu mày, cô ấy không ngốc, cô ấy cũng hiểu một chút trong câu nói của Giang Vãn, loại trà bạc hà này không chỉ dùng để uống trà.
Sau một lúc, cô ấy mới thở ra, cảm thấy hơi tiếc cho cô: "Đáng lẽ đây phải là một chuyện tốt."
Giang Vãn: "Không sao đâu, hiện tại tôi cảm thấy cũng rất tốt, sống một mình không có gì không tốt cả, tất cả mọi người đều sống tốt mới là chuyện đáng mừng."
Cô thực sự nghĩ như vậy.
Trên thế giới này có nhiều người ghét người giàu, nhiều đến mức không lo ít mà mà bất bình đẳng. Cô muốn sống một cuộc sống tốt mà không thu hút quá nhiều sự chú ý, vì vậy phải cố gắng tỏ ra khiêm tốn.
Nhưng cô lại không muốn hạ thấp chất lượng cuộc sống của bản thân, vì vậy thì chỉ có thể nâng cao chất lượng cuộc sống tập thể, nếu mọi người sống tốt thì sẽ tự nhiên cảm thấy cô sống cuộc sống tót không có gì là sai.
Nhưng đây không phải là việc có thể giải quyết xong trong một sớm một chiều, phải chậm rãi và dành nhiều thời gian.
Chỉ riêng vấn đề trà bạc hà này thôi, mặc dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhưng hiện tại, toàn bộ nông trường 528 đều thích và quen uống trà, sau này khi cô muốn uống một ít trà khác cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nếu không ai nhận ra thì nói là trà bạc hà, nếu có người người thấy mùi vị không đúng thì nói là tra hoa hoặc trà thảo dược gì khác, nếu không thì nói là trà cổ tự rang. Tóm lại là đã có trà bạc hà thì mọi người cũng không cảm thấy khác biệt.
Mã Phi Lan lại bị tư tưởng này của cô làm cho ngạc nhiên, chân thành vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Giang Vãn, cô thật sự rất tốt! Mọi người nên học hỏi cô."
Lần này đến lượt Giang vãn xấu hổ, thực ra cô chỉ đơn thuần muốn làm cho cuộc sống của mình thoải mái hơn thôi, chứ không có ý khác.
Nhưng không có cách nào để nói ra những lời đó.
Hai người nói chuyện một lúc, đến ngã tư thì tách ra.
Giang Vãn đang đi, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có gì đó khác thường, có tiếng bước chân đi theo cô, cô đi nhanh thì đối phương cũng đi nhanh, cô đi chậm thì người kia cũng đi chậm.
Cô cảm thấy toàn thân căng thẳng, tim đập liên tục.
Đây là con đường trở về ký túc xá của đội kỹ thuật, khác với hướng của ký túc xá của các thanh niên thuộc nông trại tri thức, lại càng khác với phương hướng về làng.