Chương 31

Giang Vãn mỉm cười, cô biết mình sẽ chết đói nếu sống bằng điểm công.

"Hôm nay em cũng nhân cơ hội tỏ thái độ chút, để sau này bọn họ khỏi nhìn chằm chằm vào em."

Đây cũng là lý do vì sao cô chấp nhận lời thách thức của Lục Thanh Hương, cố gắng không để cho cô ta vượt mặt.

Cô muốn mọi người biết là dù cô có ngồi xổm thì vẫn là đang làm chứ không phải lười biếng.

Sau này cô chắc chắn vẫn đào đất tìm cây, không nhất thiết phải là Đông trùng hạ thảo, nếu là loại thảo dược to hơn sẽ rất bắt mắt, mọi người cứ nhìn chằm chằm cô như vậy cũng không tiện đào bớt gì.

Trình Nghiêu không nói gì nữa, một lúc sau mới đáp lời: “Về sau có gặp chuyện gì nhớ phải tìm anh.”

Giang Vãn không từ chối, mỉm cười: "Được."

Hai người bước đi chậm rãi, lúc này cả hai nghiêng đầu nhìn đối phương, nụ cười của cô cứ thế đi vào lòng anh.

Đẹp.

Anh khẽ cong ngón tay, có chút thèm muốn nụ cười của cô.

Về đến nhà, Giang Vãn nấu một nồi cháo ngũ cốc trộn thêm ít gạo, hơi nhiều, nếu ăn không hết thì cho vào bảo khố, sáng mai vẫn ăn được.

Trong khi hầm cháo, cô lấy nguyên liệu món xào ra rửa sạch.

Hôm qua mua thịt, Giang Vãn lấy ra cắt một miếng, Trình Nghiêu cầm lấy, hỏi: “Muốn ăn món chiên hay kho để tôi làm?”

Giang Vãn liền đứng sang một bên nhường chỗ cho anh: “Anh muốn ăn gì thì làm, em không kén chọn.”

Trình Nghiêu liền làm thịt kho tàu, Giang Vãn đi xào mướp, bữa trưa đơn giản mà thịnh soạn.

Buổi chiều đến làm, Giang Vãn lại bấm chuông, cùng Trình Nghiêu đi tới.



Mọi người dường như đã quen với việc họ như thế này nên cũng không để ý nhiều.

Xem ra đã đạt được hiệu quả mong muốn, Giang Vãn thở phào nhẹ nhõm, tìm một chỗ ngồi xổm xuống đào.

Lúc này, Tiền Đóa ở ngồi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng: "Giang Vãn, buổi trưa lúc Lục Thanh Hương xuống núi, bị ngã gãy chân, cô biết chưa?"

Chuyện này thì liên quan gì đến cô?

Giang Vãn ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ồ.”

Sau đó tiếp tục dọn cỏ dại, rễ cây.

Tiền Đóa cau mày, trong lòng thầm nghĩ, mình đã nhắc nhở đến mức này, sao cô còn không quan một tâm chút?

Không phải vì hai người thi đấu nên Lục Thanh Hương mới mệt đến mức ngã trên đường núi sao, hơn nữa cả hai đều là thanh niên trí thức về nông thôn, cô ta không thấy đồng cảm chút nào sao?

Cô ấy muốn nói thêm vài lời nữa, nhưng Giang Vãn đã quay người đi, dưới mông còn có một cái ghế gấp nhỏ.

Đây là do ngồi xổm mệt quá nên tìm chút công cụ hỗ trợ.

Tiền Đóa, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, tóm lại là không quen diễn xuất như vậy.

Nhưng cô còn chưa kịp nói tiếp thì Mã Phi Lan đã chạy về phía này, cô ấy đứng chống eo, nhìn về phía Tiền Đóa, hỏi: "Chị Tiền Đóa, Lục Thanh Hương bị gãy chân, chị tìm Giang Vãn làm gì?"

Tiền Đóa: "..."

Mã Phi Lan: "Chị muốn Giang Vãn đến thăm Lúc Thanh Hương à? Hay chị muốn Giang Vẵn làm cả phần việc của Lục Thanh Hương?"

Tiền Đóa nhíu mày: "... Phi Lan, chị không có ý đó."

Mã Phi Lan thở dài, nghiêm túc nói: "Chị biết hai người họ không ưa gì nhau mà còn nói với Giang Vãn chuyện này là có ý gì?"

Mã Phi Lan vốn cảm thấy Tiền Đóa khá tốt, nhưng hiện tại càng ngày càng không hiểu nổi cô ấy.



Nói xong không để ý đến bên này nữa, quay đi làm việc.

Giang Vãn là người yêu ghét rõ ràng, cho nên khi gặp Mã Phi Lan lúc tan làm, cô liền lễ phép gật đầu: “Cảm ơn.”

Mã Phi Lan cười đáp lại: "Không có gì."

Kể từ ngày đó, giữa hai người dường như đã hình thành nên tình bạn, tuy không gặp nhau nhiều nhưng Mã Phi Lan vẫn chăm sóc cô rất chu đáo và thường để lại cho cô những mảnh đất không quá khó xử lý.

Giang Vãn cũng chia sẻ cho cô ấy nước bạc hà mà cô mang theo: "Uống cái này đi, nó giải khát giải nhiệt tốt lắm."

Mã Phi Lan uống một ngụm, nó thật sự giúp xua tan cảm giác mệt mỏi: "Ngon thật, bên trong là nước gì vậy?"

Giang Vãn cũng không giấu diếm gì, nói: "Bạc hà, một loại thảo dược."

Mã Phi Lan nhìn khu đất hoang xung quanh, không biết đâu là bạc hà.

Giang Vãn nói thêm: "Tôi trồng một ít ở khu đất trống cạnh ký túc xá. Loại này dễ trồng, nhưng cũng rất dễ bị nhầm lẫn với các loại cỏ dại khác, mai tôi mang cho hai cây, cô mang về trồng ở chỗ nào nó cũng sống được, sau này lúc nào muốn uống thì ra hái.”

Mã Phi Lan gật đầu, nghiêm túc nói cảm ơn.

Giang Vãn cũng dần quen với việc làm trên đồng, nhưng cô không bao giờ để bản thân mệt mỏi nên chỉ làm đến điểm công tiêu chuẩn rồi thôi.

Thím Mã rất gai mắt nhưng không làm gì được.

Thấy con gái ngày càng thân với Giang Vãn, bà càng tức giận: “Mẹ đã bảo con đừng kết thân với mấy thanh niên trí thức đấy vậy mà con đang làm gì đây, con không nghe lời bà già này à?”

Mã Phi Lan không nói nên lời: “Mẹ trước đây không thích thanh niên trí thức, còn bảo con không được kết giao với bọn họ, là vì mẹ sợ anh trai sẽ lấy thanh niên trí thức về làm vợ đúng không?

Nhưng đồng chí Giang Vãn đã có gia đình rồi, cô ấy với chồng đang rất tốt, hơn nữa làm việc rất chăm chỉ, sao mẹ còn cứ nhắm vào cô ấy thế? "

Nghe con gái nói vậy Thím Mã nghẹn họng, một lúc sau mới trả lời: "Mẹ đã dạy con không được học thói hư tật xấu của bọn họ rồi mà!"