Chương 30

Trình Nghiêu đau lòng không thôi, dùng sức kéo cô đứng dậy, hỏi: “Anh đỡ em, còn đứng lên được không?”

Giang Vãn cảm thấy nếu anh không đến, cô vẫn có thể nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.

Nhưng bây giờ nhìn thấy anh, không hiểu vì sao cô bỗng trở nên yếu đuối. Giang Vãn thử tiến lên một bước, nhưng chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngay tại chỗ.

Ngồi xổm trong một thời gian dài làm chân cô hơi tê.

Trình Nghiêu biến sắc, anh dùng một tay đỡ cô, sau đó ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, nói: “Lên đi, anh cõng em về.”

"A?" Giang Vãn giật mình, thấp giọng trả lời: "Không, không cần đâu!"

Ở đây có nhiều người như vậy, cô không muốn tỏ ra kênh kiệu quá.

Trình Nghiêu nói: “Chân em không còn sức để đi đường núi đâu, đi tiếp dễ bị ngã, lên đi, đến đoạn đường phẳng tôi thả em xuống.”

Giang Vãn muốn nói, vậy anh có thể đỡ tôi đi cũng được.

Nhưng cô cảm giác phía sau có người đang đi tới, đường núi không rộng lắm, bọn họ ở đây sẽ chắn đường người khác.

Trình Nghiêu thúc giục: “Lên đi.”

Được rồi, bọn họ đã là vợ chồng, còn sợ cái gì?

Giang Vãn hít một hơi, nằm lên lưng anh.

Trước đây cô đã nhìn thấy cơ thể anh, không chút mỡ thừa, toàn cơ bắp rắn chắc, ban đêm khi cô bấu víu vào, cảm giác rất cứng rắn, lúc quan trọng muốn cấu anh một cái cũng không cấu được.

Lúc này Giang Vãn ghé vào lưng anh, cảm nhận được tấm lưng rộng lớn rắn chắc, làm cô cảm thấy rất an tâm.



Trình Nghiêu hơi khựng lại, hai tay nâng đùi cô, xác nhận cô đã ngồi yên mới đứng dậy đi xuống núi.

Nhìn cảnh này, những người đằng sau mỗi người nghĩ một kiểu.

Một bên là các cô gái nhỏ đang đỏ mắt ghen tị, Giang Vãn đúng là tốt số, chọn đại một người chồng mà vẫn được đối xử tốt như vậy, hay là trước kia bọn họ thật sự là hôn phu của nhau?

Có khi đúng là vậy thật, chắc chắn hai người họ đã quen nhau từ trước rồi, nếu không, họ khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông mới gặp mấy ngày lại yêu chiều vợ đến thế kia.

Một bên, mấy người phụ nữ lớn tuổi lại khinh thường ra mặt, thầm nghĩ mấy cô thanh niên trí thức thành phố đúng là thích làm dáng, đi làm kiếm sống có nửa ngày thôi mà còn muốn chồng cõng về nhà, sau này nhà nào có con cháu muốn lấy vợ thì phải mở to cái mắt ra, loại tổ tông vai không nhấc nổi tay này căn bản là không làm gì ra hồn!

Cũng có người tâm tư sâu xa hơn chút, nghĩ nhiều, có thể do tối qua mệt quá, đi không nổi cũng là chuyện bình thường, vài người ghé vào nhau, liếc nhìn với ánh mắt ái muội.

Nhìn đội trưởng Trình vóc dáng cường tráng thế kia, chậc chậc, chắc trên giường cũng không phải loại tay mơ.

Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, bọn họ vẫn quan tâm đến chồng mình hơn nên không để ý nhiều.

Cũng có kẻ ghen ghét oán giận, chẳng hạn như Lục Thanh Hương, cô ta quần quật cả buổi sáng, hai bắp đùi như không còn của mình nữa, cô ta cũng không muốn cử động.

Nhưng không có ai đến đón cô ta về nhà.

Tiền Đóa kéo kéo mấy lần vẫn không đỡ nổi cô ta đứng dậy, cô ấy cũng thấm mệt nên nói: “Đứng dậy đi, nếu mệt thì đi chậm cho đỡ mất sức, cô ngồi như vậy tí nữa muốn đứng cũng không đứng được!”

Thấy cô ta dầu không ăn muối không ăn, Tiền Đóa lại nói: "Tôi không đi cùng cô được nữa, tôi phải về nhanh còn nấu cơm."

Lục Thanh Hương yếu ớt gật đầu: “Đi đi, tôi mệt quá, ngồi nghỉ chút đã.”

Nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào hướng xuống núi, trong lòng oán hận, cùng là thanh niên trí thức về nông thôn, sao Giang Vãn lại may mắn như vậy?



Nhìn lại mình thì...

Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, ngập ngừng bước xuống núi, nhưng chân đau nhức sưng tấy lên, bước được vài bước thì không chịu nổi nữa liền ngã xuống.

Cũng may đường núi không dốc lắm, hơn nữa đi tầm chục bước lại có một bậc thềm rộng nên cô ta mới không lăn thẳng xuống chân núi.

Nhưng lăn một đoạn đó cũng đủ đau đớn rồi.

Trình Nghiêu bước đi đều đặn, chốc lát đã đi đến chân núi.

Giang Vãn nhẹ giọng nói: "Để em xuống, đi chậm em vẫn đi được."

Chủ yếu là xung quanh ai cũng nhìn, da mặt cô có dày đến đâu cũng không thể nhịn được.

Trình Nghiêu cũng đoán cô da mặt mỏng nên ngại ngùng, cuối cùng vẫn thả Giang Vãn xuống, đỡ lấy cánh tay của cô chầm chậm bước đi.

Đi được một lúc, Trình Nghiêu mới hỏi cô: “Sao hôm nay lại phải vất vả thế? Có phải có người làm khó em không?”

Dù mới ở chung có mấy ngày nhưng anh đã gần như hiểu rõ tính tình cô, không cậy mạnh hiếu thắng, chỉ muốn làm việc yên ổn không phạm lỗi, cho nên lúc nhận điểm công cô chỉ mong nó không quá khó coi.

Trước đây lúc chưa quen anh, cô đã không ham hố gì điểm công, hiện tại đã gả cho anh, cô càng không có lý do gì để cố gắng.

Lương anh mỗi tháng 60 tệ cộng với các loại phiếu, dù ngày nào cũng ăn cơm, ăn thịt thì vẫn đủ tiền tiêu.

Giang Vãn không muốn giấu anh nên kể cho anh nghe chuyện hôm qua dì Mã đến đánh cô và chuyện ngoài đồng hôm nay, thấy người đàn ông cau mày, sắc mặt lạnh lùng, dường như không phải giả bộ quan tâm đến cô, nên nói:

"Em không sao, cũng không thấy vất vả, em biết mình đến đâu nên chỉ muốn chăm chỉ chút thôi."

Trình Nghiêu “Ừm" một tiếng: "Sau này đừng làm như vậy, vất vả quá không tốt cho cơ thể em, nhà chúng ta cũng không phải chỉ dựa vào điểm công của em để sống."