Lại quay đầu nhìn, Giang Vãn vẫn là một vẻ thoải mái nhẹ nhàng, vì vậy tức giận ra ngoài, hét với Mã Phi Lan:
“Em gái Phi Lan, em xem em mệt đến như vậy, đồng đội của em lại thảnh thơi làm việc, đội của các người như vậy không công bằng một chút nào!”
Mã Phi Lan liền đáp lại: “Thành lập ra đội là để giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta là một đoàn thể, không thể nói là cái gì mà công bằng với không công bằng, thanh niên trí thức Lục, chị có văn hoá hơn em, tại sao chút nhận thức tư tưởng như thế lại không bằng em nhỉ?
Hơn nữa, chị nhìn xem, đồng chí Giang Vãn của chúng ta làm việc không có ít hơn chị nha, sao chị cứ nhằm vào cô ấy như vậy? Không phải chị muốn thi đấu sao?”
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn về hướng bên này, bọn họ dọn dẹp cỏ và đá sỏi.
Một đống nhiều, một đống ít.
Đội của Lục Thanh Hương cũng có tình huống như vậy, nhưng rất rõ ràng là bên Giang Vãn có ít hơn một đống thì cũng nhiều hơn số lượng của bên Lục Thanh Hương.
Người tinh tường vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện gì rồi, Giang Vãn làm việc nhiều hơn cả Lục Thanh Hương nữa.
Cô là người mới đến nông trường, làm việc không gấp không chậm, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, Lục Thanh Hương là một thanh niên trí thức lâu năm, làm ở nông trường mấy năm rồi, cô ta lại đang đổ mồ hôi thở hổn hển.
Kết quả là Lục Thanh Hương làm không nhiều hơn cô, vì vậy mọi người hướng mắt nhìn về phía Lục Thanh Hương, thì ít nhiều có chút xem thường rồi.
Thực ra làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, có ai mà không biết chứ, Lục Thanh Hương chính là một người không làm nhanh được, lười biếng đã quen rồi, vì vậy chỉ cần làm có tí việc đã mệt không chịu nổi.
Mặt Lục Thanh Hương ửng đỏ, cảm thấy những ánh mắt đang đặt trên người mình nóng rát vô cùng, không phục đáp lại: “Không thể nào! Tôi vẫn không tin chỗ này đều là do cô ta làm được! Các người nhìn xem cô ta có giống một người đang làm việc không?”
Giang Vãn nghe thấy lời này, liền ngừng tay lại đứng lên, bởi vì ngồi xổm trong thời gian dài, chân bị tê, cô còn loạng choạng một lúc, sau đó trừng mắt nhìn Lục Thanh Hương một cái, vừa bóp đôi chân của mình vừa đáp:
“Đồng chí Lục, tôi chỉ là không thích thể hiện ra ngoài, có thời gian đi bới móc như này, không bằng làm nhiều một chút đi.”
Nói xong, lại ngồi xuống.
Người xung quanh vừa nghe liền cảm thấy cô nói rất có lý, đứng về phía cô, Lục Thanh Hương biểu hiện mệt mỏi như vậy, trên thực tế chẳng làm việc mấy, liền bị lạc lõng.
Mã Phi Lan bổ sung nói tiếp: “Nếu như chị không tin đây chính là bọn em tự mình làm được, chị có thể đứng một bên quan sát, có điều điểm công của chị hôm nay khẳng định không có rồi.”
“Đúng không? Cha?”
Câu sau là nói với bố cô ấy - Mã Hợp Đồng.
Mã Hợp Đồng luôn cúi đầu làm việc, nhưng cũng nghe thấy động tĩnh bên này, nghe nói xong “ừm” một tiếng.
Nếu như Giang Vãn có thể làm việc, vậy ông ta cũng không nhất thiết phải làm khó con gái nhà người ta, dù sao cũng mới đến đây có một tháng, người ta còn gả cho đội trưởng đội kỹ thuật.
Mặc dù nói hai bên không có quan hệ gì cả, nhưng lỡ may thì sao?
Đến buổi trưa có tiếng chuông tan làm, kết quả thi đấu ra rồi, tiến độ khai hoang của hai đội là như nhau, vì vậy liền bắt tay hoà bình một cái.
Nhưng Lục Thanh Hương bận cả một buổi sáng, giờ phút này eo mỏi lưng đau tức đến độ thở hổn hển như muốn phun khói, mệt đến nỗi muốn lấy nửa cái mạng của cô ta rồi.
Giang Vãn cũng mệt, còn nóng nữa, lúc này mặt trời đã chiếu trên đỉnh đầu, đội mũ rơm lên chẳng ăn thua gì, cô ngồi sang bên cạnh uống nước bạc hà một hồi để giải nhiệt, sau đó đứng dậy chầm chậm bước đi, nhìn qua có vẻ ổn hơn Lục Thanh Hương khá nhiều.
Mọi người đứng xem đều rất khó hiểu, đồng đội của Lục Thanh Hương là Tiền Đoá cũng nhịn không nổi thốt lên: “Là chúng ta sai rồi, người ta nhìn có vẻ yểu điệu như vậy thôi, trên thực tế rất lợi hại đó.”
Mặt Lục Thanh Hương trầm xuống, trong lòng căm hận, nghĩ, quả thật lợi hại, không thì làm sao có thể thoát khỏi tay của Lý Nhị Cường, lại một hơi chạy đến đội kỹ thuật, trực tiếp ở bên cạnh đội trưởng đội kỹ thuật chứ!
Sau khi đi đã khá xa, Giang Vãn đứng trên đường núi thở hắt, thật mệt, cô cảm giác đôi chân này không còn là của mình nữa rồi!
Nếu như không phải không muốn thua quá thảm hại, cô cũng không muốn bạt mạng như vậy nha.
Cũng may thời gian này Trình Nghiêu cũng đang đi làm, anh đi rất nhanh, định là đón cô cùng về nhà, vì vậy nhanh chóng đuổi kịp cô, gặp cô đang đứng bên đường không cử động, sắc mặt rất kém, không tự chủ mà căng thẳng nắm lấy cánh tay cô, quan tâm hỏi:
“Làm sao thế? Có phải là rất mệt không?”
Mũi Giang Vãn cảm thấy chua xót, gật đầu, bộ dáng đáng thương nhỏ giọng đáp: “Ừm, chân không nghe lời, đi không nổi nữa rồi.”