Cũng chú ý đến dáng vẻ cô đi lại không được tự nhiên cho lắm, nghĩ đến là bởi vì cớ sự đêm hôm qua của anh, anh không khỏi cảm thấy có chút khô nóng, đầu tim ngứa ngứa một chút, ngón tay không tự chủ được hơi cong lên.
Sau đó nhìn thấy quyển vở cô viết đặt trên bàn, chữ viết rất đẹp, liệt kê ra hết những vật dụng trong nhà đang cần.
“Đồ cần mua đều ở trong này sao? Đi thôi.”
Giang Vãn hoàn hồn, sau đó đưa cho anh một ít tiền lẻ và phiếu, Trình Nghiêu nhận lấy bỏ vào túi, hai người khoá cửa, lại đi về phía nông trường mượn một chiếc xe đạp, đi lên trấn trên.
Nói là mượn, trên thực tế đều không có lấy một người quản lý việc nông trường, ngược lại là có Lục Minh ở đó, anh ấy bày ra vẻ mặt khổ sở, cứ như không được ngủ ngon giấc, nhìn thấy Trình Nghiêu liền không có sắc mặt tốt ném cho anh một mẫu đơn phê duyệt:
“Cầm lấy, nhân lúc bây giờ không bận, mau chóng xây nhà rồi chuyển ra ngoài đi!”
Trình Nghiêu nhận lấy nhìn anh ấy một cái, không nói gì cả, tự mình đẩy xe đạp ra ngoài.
Nông trường đã thay đổi rồi, Giang Vãn liếc nhìn một cái, cũng không thèm nói câu nào, cô có thể cảm giác được, đây là loại thay đổi tích cực.
Hai người đi đến cửa hàng bách hoá ở trấn trên, mua đồ theo danh sách đã liệt kê, tốt ở chỗ tiền và phiếu đều đủ, không bao lâu đã mua được toàn bộ đồ dùng cho nhà bếp.
Trong số đó là cặp nồi sắt một lớn một nhỏ, một cái chảo và một cái nồi đất, một cái nồi sắt đã 2 tệ 5 hào, còn cần có phiếu, Giang Vãn vốn dĩ cảm thấy mua một cái là đủ rồi.
Nhưng Trình Nghiêu nói: “Mua hai cái, đến lúc đó xây bếp đôi, như vậy nấu cơm và đồ ăn càng tiện lợi hơn.”
Giang Vãn không có khái niệm gì đối với bếp của nông thôn, lúc còn nhỏ ông bà nội cô chỉ có một cái bếp đun bằng than, cuối cùng đều là do anh quyết định.
Cô mua thêm một nồi nước sâu với một cái ấm đun nước nóng, lại tiếp tục mua mì gạo dầu và các loại gia vị, cuối cùng tổng kết lại mua được một đống lớn, trên xe đạp chất đầy ắp.
Nhiều đồ đạc quá, không ngồi được thêm người, hai người lại phải đẩy xe đạp quay về nhà.
Sau khi đi qua một ngã rẽ, Giang Vãn đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn một cái, đằng kia có một con hẻm, có nhiều người ra vào đó.
Cô vô thức đoán ra được đây là chỗ nào.
Cô nghĩ đến đông trùng hôm qua hái được, có chút muốn bán đi, nhưng hôm nay không phải một mình cô đến đây, không đúng thời cơ, tính sau vậy.
Nhưng mà điều cô không nghĩ đến là, khi qua nửa buổi chiều, Trình Nghiêu đặt xong gạch quay về, thuận tiện còn mang về một túi lê.
Cô nghi hoặc hỏi anh: “Từ đâu mà có vậy?”
Hôm nay cửa hàng bách hoá trên thị trấn rõ ràng không có bán lê, buổi sáng không có, thì buổi chiều càng không có.
Trình Nghiêu nhẹ nhàng đáp lại: “Mua đó, lê vào mùa này là ngon nhất, cho em thử một quả tươi.”
Anh vừa nói vừa lấy ra một quả, bây giờ Giang Vãn mới phát hiện, anh không chỉ mua lê, còn mua cả mấy quả lựu lớn với một loại quả to có vỏ màu xanh, cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Trình Nghiêu nhỏ giọng nói: “Đây là xoài xanh đến từ phương Nam, nghe nói thịt quả rất mềm, em cũng thử xem.”
“Ừm, cảm ơn.”
Như vậy Giang Vãn còn chưa rõ ràng sao, anh không phải đi chợ đen thì là đi đâu?
Chính là rất ngoài ý muốn.
Trình Nghiêu bị cô nhìn đến có chút không tự nhiên, hắng giọng một tiếng, chuyển chủ đề nói tiếp: “Anh ra ngoài xem xem nên đào đất như thế nào, nhà của chúng ta xây ở bên phía Đông thì thế nào?”
Giang Vãn nghĩ đến mảnh đất trống cạnh khu ký túc xá của đội ngũ kỹ thuật bên phía Đông, cách bên này một con đường nhỏ, nhưng cách nông trường một khoảng kha khá, cô rất vừa ý.
“Chúng ta làm một phôi nhà đất trước, đợi sau này có cơ hội rồi, lại đổi thành nhà bằng gạch, em thấy sao?”
Giang Vãn cảm thấy như vậy rất tốt, đủ kín đáo.
Bởi vì là ngày đầu tiên trong nhà bật bếp nhóm lửa, buổi tối Giang Vãn nấu cơm trắng và màn thầu bột trắng, gà rừng thì đem hầm với khoai tây, làm thêm nộm dưa chuột, lại nấu một nồi canh rau xanh.
Sau khi làm sạch thỏ rừng, đặt vào trong bảo khố, còn có rau xanh hoa quả hôm nay vừa mua, mấy ngày này rất nóng, vì vậy cô đều gom lại, để cho đỡ bị hỏng.
Vậy nên, khi Trình Nghiêu quay về, cảm thấy rất rõ ràng đồ đạc hôm nay mua về bị thiếu rất nhiều.
Khả năng quan sát của anh sắc bén hơn người khác rất nhiều, chỉ cần liếc một cái là nhìn ra vấn đề, nhưng anh cũng không nói gì cả.
Uống mấy ngụm lớn nước bạc hà giải nhiệt trước, sau đó lấy quần áo sạch đi ra ngoài tắm.
Lúc quay lại, liền nói: “Anh đã nói với bọn Đại Vĩ rồi, ngày mai bắt đầu hỏi mượn đội kỹ thuật mười người giúp chúng ta xây nhà.”
Giang Vãn xới cho anh một bát cơm trắng, hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”