Chương 18

Anh tự mình chuyển chiếc ghế ngồi xuống đối diện với cô.

Hôm nay hai người mới kết hôn, cùng nhau ở một phòng, lúc đầu Giang Vãn còn có chút câu nệ, nhưng thấy anh bắt đầu ăn uống tự nhiên, cô cũng dần thả lỏng, bắt đầu từ từ ăn mì.

Thật ra Trình Nghiêu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng vô cùng, đến khi nhìn thấy cô bắt đầu ăn, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cô đã ăn được hơn một nửa, sắc mặt có chút khó xử, hiển nhiên là không ăn được nữa nên nói: “Không ăn được nữa thì cứ để đấy, tôi ăn.”

"Ừm." Giang Vãn có chút đỏ mặt.

Tuy rằng hai người đã kết hôn nhưng nói cả hai vẫn là người lạ cũng không quá lời, việc để anh ăn đồ ăn còn dư của cô một ngày ba bữa cũng có chút không thích hợp.

Nhưng cũng không thể lãng phí đồ ăn, càng không thể để đến ngày mai mới ăn, mì sẽ vón cục, ôi, nếu thế thì tệ lắm.

Cô ở trong đầu làm công tác tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng tìm được một chủ đề có thể giảm bớt không khí xấu hổ lúc này.

"Cái kia, số tiền anh đưa cho tôi hôm nay..."

Trình Nghiêu ngẩng đầu, cầm lấy hộp cơm chưa động vào ở bên cạnh, nói: “Hả?”

Giang Vãn: “Thì, như vậy có phải nhiều quá không?”



Trình Nghiêu sửng sốt: "Nhiều sao..."

Đây chỉ là một phần số tiền anh bỏ ra, anh ở trong quân đội 9 năm, số tiền tích lũy được lên đến gần 5000 tệ.

Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra, có lẽ cô thấy áp lực khi nhìn thấy những con số trên sổ tiết kiệm.

Suy nghĩ một chút, anh nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, đây là tiền tiết kiệm của tôi, tôi nghĩ vẫn nên đưa cho vợ mình giữ.”

Nói xong, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô không chớp mắt.

Giang Vãn ngập ngừng hỏi: “Anh cứ vậy đưa hết cho tôi, anh không sợ tôi tiêu xài hoang phí sao?”

Vẻ mặt Trình Nghiêu nghiêm túc: “Bây giờ chúng ta đã kết hôn, tiền tôi kiếm được đương nhiên sẽ để cho vợ tiêu. Về việc tiêu như thế nào, tôi tin tưởng cô.”

Anh tin vào mắt mình, tin rằng sẽ cùng cô có cuộc sống tốt.

Cái trước có được là do nhiều năm rèn luyện trong quân đội, còn cái sau đều là phản ứng của bản năng và tiềm thức.

Đây là lần thứ hai anh nhấn mạnh rằng họ đã kết hôn.



Hai tai Giang Vãn nóng lên, sao nói như kiểu cô muốn đổi ý không bằng?

Cô không hối hận, nhưng cô cảm thấy vấn đề tài chính này phải giải thích rõ ràng, dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng có chút bất thường.

Cô cúi đầu xuống, cân nhắc một lúc rồi nói:

“Tôi mới tốt nghiệp liền về quê, chưa từng làm ruộng, mới vào đây được một tháng, đang làm khai khẩn đất hoang. Công việc rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn chưa thể năng suất như những người phụ nữ khác..."

Trình Nghiêu ngắt lời cô: “Không sao đâu, cô không cần quá ganh đua, có thể làm bao nhiêu thì làm, thân thể rất quan trọng, đừng để mệt mỏi.”

Anh dừng lại một chút: “Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ xem liệu có thể tìm được việc làm cho cô không.”

Làm nông không phải là lối thoát duy nhất cho thanh niên tri thức về nông thôn.

"Sao?" Giang Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không phải đang nói về chuyện tiền bạc sao? Chuyển chủ đề nhanh vậy?

Trình Nghiêu liếc nhìn cô: “Về số tiền tôi đưa cho cô, đừng quá căng thẳng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi vợ con là chuyện đương nhiên.”

Nói đến đây, anh mới nhớ hiện tại lương tháng của mình chỉ có 60 tệ.

Lương không đủ chi tiêu thì phải nghĩ cách khác sao?