Bà Lục thấy bọn họ sắp rời đi, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nở nụ cười: "Để tôi tiễn hai đồng chí."
"Đợi đã." Trần Phương Tú đột nhiên nói: " Tôi còn có chuyện muốn nhờ hai vị đây."
Sắc mặt bà cụ Lục trong nháy mắt sầm xuống: "Có chuyện gì mà phải phiền tới cảnh sát?"
Trần Phương Tú không nhìn bà, bình tĩnh nói: "Tôi muốn báo án, kiện mẹ chồng tôi là bà Diệp Cúc Hoa lừa bán con trai tôi."
Lừa bán?
Hai đồng chí cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, dừng lại.
Bên này, bà cụ Lục hoảng hốt: "Cô điên à? Tôi lừa bán con cô lúc nào?"
"Mẹ không bán Tiểu Huy? Vậy hai người bên kia đến đây có việc gì?"
Trần Phương Tú chỉ về hướng nơi cặp vợ chồng lớn tuổi đang đứng bên góc: "Mẹ chồng nhân lúc tôi đang hôn mê, định đem bán con trai tôi. Khi hai đồng chí đến, tôi đang cãi nhau với bà ấy vì chuyện này."
Cô lúc trước đúng là ngu ngốc, cho rằng cố nhịn thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ tốt lên, chồng cô ở giữa sẽ không phải khó xử.
Kết cục lại là, nhường nhịn hết lần này đến lần khác, mẹ chồng lại được đằng chân lân đằng đầu.
Mẹ chồng cô định bán Lục Huy, đâu có xem bọn họ là người một nhà?
Bị Trần Phương Tú chỉ, người phụ nữ lớn tuổi kia không biết phải làm sao: "Tôi, chúng tôi không có."
Ngược lại, người đàn ông bên cạnh bình tĩnh hơn: " Đồng chí, chúng tôi cái gì cũng không biết. Tôi và vợ kết hôn hai mươi năm rồi nhưng vẫn chưa có con nên muốn nhận một đứa con nuôi. Bà lão này nói con trai con dâu đều mất hết rồi, cháu nhỏ không có ai nuôi, hỏi chúng tôi có muốn nhận nuôi không. Chúng tôi thấy vậy nên nghĩ đứa bé đáng thương, đến đây xem thế nào."
"Đúng vậy, chính là như thế." Người phụ nữ bên cạnh ra sức gật đầu.
Hai người này phủi sạch quan hệ, thủ phạm chỉ còn duy nhất bà cụ Lục.
Nghe xong bà cụ vừa tức vừa lo, nhìn như muốn khoét lỗ trên người bọn họ.
Đột nhiên, Lục Huy hỏi: " Nhận nuôi vì sao lại đòi tiền? Một hồi tám mươi một hồi một trăm, tôi đều nghe thấy hết cả rồi."
"Chuyện này... Tốt xấu gì gia đình này cũng nuôi cháu lớn như vậy, chúng tôi cũng không thể không gửi chút phí nuôi dưỡng."
Người đàn ông nói như thể câu chuyện là như vậy.
Nhưng Trần Phương Tú một mực muốn tố cáo bà cụ Lục, bên cạnh có Lục Huy là nhân chứng, cùng với bà Vương không sợ làm to chuyện là người làm chứng, mặc dù bọn họ liều mạng giải thích, hai đồng chí cảnh sát vẫn quyết định đưa về đồn thẩm vấn.
Bà cụ Lục đi phía sau mặt đen lại, hai chân không ngừng run lên, miệng liên tục phủ nhận.
Lục Quốc Phú thấy không ổn, định nói giúp bà cụ mấy câu.
Lý Xuân Lan tránh phía sau cửa, sợ bị liên lụy, giật mạnh tay áo anh ta.
Nhưng Lục Quốc Phú không để ý tới.
Lý Xuân Lan hô lên một tiếng, ôm bụng ngồi dưới đất kêu: "Quốc Phú, bụng em đau quá..."
Lúc này anh ta mới để ý tới người vợ đang ngã ngồi dưới đất, vội vàng đi qua đỡ: "Xuân Lan, em bị làm sao vậy?"
Bà cụ Lục nhìn theo, thấy con trai không để ý tới mình, lại đối xử ân cần với con dâu, tức giận muốn chết.
Bà Vương hóng chuyện vẫn chưa tận hứng, chờ xe cảnh sát đưa bà cụ Lục đi xa, lúc này mới từ trên tường leo xuống.
"Lần này bà Lục lành ít dữ nhiều, các người nói xem, bà ta liệu có ngồi tù không?"
"Mặc kệ bà ta có ngồi tù hay không, ngay cả bị tạm giam hai ngày, bà ta cũng mất mặt."
"Đáng đời! Nếu tôi là Phương Tú, sớm trở mặt với bà ta rồi. Cũng không biết bà ta nghĩ cái gì? Cháu trai mình cũng dám bán. Cho dù có không vừa mắt, cũng phải có giới hạn, thật không biết Lục Quốc Bình có phải do bà ta sinh ra không?"
"Con nói gì?" Bà cụ Vương đột nhiên dừng lại.
Con dâu lớn nhà họ Vương thuận miệng đáp: "Con hoài nghi Quốc Bình không phải do bà ấy sinh, làm sao ạ?"
"Không phải do bà ta sinh..." Bà Vương thì thầm: " Trước giờ mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện này..."