Chương 39

“Đi, chúng ta vào nhìn xem một cái!”

Nói xong, Trương Cúc Phương đã lắc mông đi vào phía trong.

Mặt Vương Tiểu Anh đỏ bừng lên như máu vậy. Lúc ấy hai nhà muốn kết thông gia, tất nhiên là rất gần nhau. Bây giờ việc hôn nhân đã thất bại, còn làm thân như vậy không phải là đang muốn chọc tức người ta à?

“Nhà họ Thẩm đang làm gì đó? Bà già này đến xem mấy đứa nhóc có ăn cơm chưa thôi!” Trương Cúc Phương dõng dạc: “Không ăn cơm thì đúng lúc thím cũng vào ăn cơm cùng đi!”

Thẩm Trạch Lâm đang chuẩn bị đứng dậy ca hát, nghe thấy giọng nói này, lập tức đi ra ngoài, chắn người ở cửa: “Cảm ơn thím quan tâm, mấy người nhà chúng tôi có cơm ăn, không cần phải lo lắng.”

Khi Kim Nguyệt Bảo đi qua xem thì thấy chú em và cô nhỏ đang có cùng biểu cảm. Hiển nhiên họ đều cảm thấy rất khó chịu với Mụ Trương.

“Có ăn là tốt.” Mụ Trương cười mỉa: “Để bà đây nhìn xem một cái, xem là ăn cái gì. Mấy đứa nhóc đang phát triển, cũng không thể ăn uống tùy tiện được.” Nói xong bà ta lập tức đi vào trong, mắt thấy Thẩm Trạch Lâm tức giận đến mặt đỏ bừng.

“Thím à.” Kim Nguyệt Bảo cười nhẹ gọi người, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay nhà chúng tôi ăn cải mai khô quấn thịt, dùng khoảng một cân thịt ba chỉ. Đầu tiên dùng dầu chiên, sau đó thì xào, cuối cùng dùng vỉ hấp khoảng bốn mươi phút rồi lấy ra khỏi nồi, rất là thơm ngon đó. À, còn xào hai món chay, nấu canh trứng gà…”

Nghe cô đếm như vậy, tâm tư của Mụ Trương không tự chủ được mà suy nghĩ tính kế theo lời nói của cô.

Một cân thịt, bốn lượng dầu, một bó củi… Trời ạ, cái này bà ta cũng không dám suy nghĩ tới, cô vợ này cũng phá của quá rồi!

Vương Tiểu Anh đứng xa xa ngoài cửa, vừa hổ thẹn vừa hâm mộ.

“Làm nhiều như vậy, sao mọi người… Ăn cho hết?”

Mụ Trương cố gắng nuốt nước miếng, thèm đến nỗi từng chữ nói ra không được rõ ràng lắm.



“Đương nhiên là có thể ăn hết rồi. Tôi lo lắng còn không đủ cơ.” Kim Nguyệt Bảo biết bà ta tính ăn chực, lập tức cắt ngang lời bà ta: “Chú nhỏ nhà tôi vẫn đang phát triển, ăn một lần hai chén cơm khoảng tám lượng thịt mới no được bảy phần. Còn hai đứa nhỏ, ăn cũng rất nhiều, làm gì còn dư đồ ăn.”

Thẩm Giang Viễn vừa nhanh chân chạy về nhà thì thấy sân cửa nhà mình có bóng người gầy yếu, nhìn giống phụ nữ.

Nhưng mà anh không chú ý nhiều lắm, chỉ ngửi thấy mùi hương quyến rũ người trong không khí. Nghe giọng nói quen thuộc ấy, anh không tự giác mà bước nhanh hơn. Nghe giọng nói, hình như người phụ nữ của anh đang uất ức.

“Sao có thể…”

“Anh đã về!”

Trong miệng Mụ Trương chưa kịp nói xong câu “Sao có thể ăn nhiều như vậy”, đã bị một giọng nói hùng hậu trầm ổn cắt ngang.

“Không phải cậu, cậu đang ở bộ đội sao?”

Hai chân Trương Cúc Phương run lên, lập tức trợn tròn mắt. Lúc trước cảnh Thẩm nhị đến nhà bà ta cầu hôn bị từ chối bởi lời lẽ nghiêm khắc của bà ta còn hiện rõ trước mắt.

Bỗng dưng Kim Nguyệt Bảo thấy người đàn ông bước vào cửa, lập tức hứng thú dạt dào, rất thú vị mà nhìn chồng mình và mẹ vợ tương lai cũ chạm mặt.

Sắc mặt Thẩm Giang Viễn lạnh lùng: “Thím à, Thẩm Nhị tôi vốn không phải người có lòng dạ hẹp hòi, lúc trước đã nói rõ ràng rồi, là do bà tự mình biểu quyết hai nhà chúng ta cả đời không qua lại với nhau. Hôm nay bà xuất hiện ở chỗ này là có ý gì?”

“Tôi, tôi không có ý gì cả!”

Nhất thời Mụ Trương không đủ tự tin, chột dạ nói: “Thì, thì là đến nhà cậu xem mấy đứa trẻ, ăn có ngon không?”

“Vậy thì không cần, đứa trẻ nhà họ Thẩm tôi có thể tự mình chăm sóc tốt.”