Chương 3

Ông ấy toàn bộ quá trình cau mày, chờ lúc nhìn thấy vết thương băng bó, lông mày càng nhíu chặt, ngoài miệng cả giận nói.

"Lang băm đáng chết này, nhiều năm như thế mà chút tiến bộ cũng không có, nhà ai có miệng vết thương mà bao cả tóc vào? Đáng chết, vết thương còn bị nhiễm trùng.”

Tiểu Nha sợ hãi ngồi trên ghế không nói lời nào, vẫn kệ Sầm Quán Trọng mò mẫm trên đầu.

Cô bé cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ giống như mèo hoa tái nhợt mấy phần, nhưng cô bé không rên một tiếng như cũ, chỉ vào lúc Sầm Quán Trọng dùng lựuc nặng hơn chút, không nhịn được run lên..

Nhưng dù là dạng này, cô bé cũng cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.

Cô bé cũng biết, chữa vết thương cần tiền đấy, hiện tại Sầm Quán Trọng đồng ý nhìn vết thương cho cô bé, đây chính là chuyện tốt.

Dù sao, đại đội bọn họ tổng cộng cũng chỉ có hai "Bác sĩ", mặc dù tất cả mọi người đều tránh không kịp Sầm Quán Trọng.

"Được rồi.”

Sầm Quán Trọng thần sắc nhàn nhạt nhìn Tiểu Nha hếch khuôn mặt lên nhìn mấy lần, tay ở trong túi móc móc, sờ vào túi trống rỗng, tay dừng lại, lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì..

Ngược lại là Tiểu Nha, cũng không lo được đau đớn, cộc cộc cộc từ trên ghế đứng lên, chạy đến bên kia thùng nước bên cạnh nhìn hình tượng mới của mình.

Mặc dù cũng là bao băng gạc, nhưng băng gạc này mới, cũng không giống trước kia lỏng lỏng lẻo lẻo.

Nhìn xem, như vậy xem như có chút thời thượng.

Bộ dáng này, cô bé là đứa nhỏ xịn nhất của đại đội.

Nghĩ như vậy, Tiểu Nha lộ ra bộ răng trắng, trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần hưng phấn, chẳng qua hưng phấn này cũng không tiếp tục bao lâu, rất nhanh cô bé thấy chiếc răng cửa lần trước lung lay suýt rơi mất, lại cấp tốc che miệng.



"Phi phi.”

Chẳng qua một hồi, nghĩ đến mình vừa đi móc phân, cô bé lại tranh thủ thời gian thả tay xuống, sắc mặt cũng khổ tới nhe răng..

Mà thôi.

Tiểu Nha méo mặt một hơi, có hơi mê mang sờ sờ băng gạc bên phải trên đầu, cô bé thế nào mà cảm giác nơi này thiếu chút tóc nhỉ?

Hít mũi một cái, suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cô bé lại cộc cộc cộc chạy đến bên kia góc tường, ôm lấy chiếc sọt đi đến trước mặt Sầm Quán Trọng, đưa đồ vật cho ông ấy..

"Làm gì?" Đối mặt với sọt nhỏ đựng phân heo này, mặt Sầm Quán Trọng không đổi sắc, càng nhiều lực chú ý, vẫn đặt ở bên trên mặt và tay Tiểu Nha.

Vô cùng bẩn, cũng không biết đã bao lâu không rửa.

"Cho ông" Khuôn mặt Tiểu Nha đỏ đỏ, có hơi xấu hổ nói, “Cháu, cháu không có tiền, đổi, đổi tiền.”

Sầm Quán Trọng chăm chú nhìn bàn tay bẩn thỉu của cô bé rồi nhíu mày.

Tiểu Nha còn tưởng rằng ông ấy ngại ít, căng thẳng trong lòng, trên mặt cũng lộ nhiều hơn mấy phần thịt đau, khổ hề hề nói, "Cháu, cháu ngày mai lại đi tìm nhiều hơn.”

Sầm Quán Trọng phản ứng lại, nhìn oắt con trước mặt gầy khô, trong lòng cảm thán thở dài, nhưng rất nhanh lại tâm như bàn thạch..

Chuyện của đại đội này, ông cũng ít không xen thôi.

"Không cần, chính cháu lấy về đi, đầu đã thụ thương thì đừng chạy loạn ở bên ngoài, vốn không thông minh, cẩn thận biến thành đồ đần" Âm thanh ông ấy lạnh lùng nói.



Không có chút do dự, Tiểu Nha cấp tốc ôm chặt sọt, trong lòng mừng khấp khởi.

Không cần tiền rất tốt, không cần phân rất tốt.

Ông ấy cái gì cũng không cần, cô bé xem như xem bệnh một lần miễn phí, còn có một miếng băng gạc, còn non nửa khung phân heo.

Tiểu Nha vô ý thức ưỡn ngực, mấy phần hào hùng tráng chí tự nhiên sinh ra ở trong lòng.

Cô bé quả nhiên là oắt con lợi hại nhất trong làng, tuổi còn trẻ đã có thể đoạt phân kiếm tiền nuôi sống mình, còn có thể chống cái nhà này lên.

Bọn Cẩu Đản đều đã sáu tuổi mới trong ở sự nghiệp đoạt phân một mình đảm đương một phía, cô bé thì không giống, cô bé từ khi ba tuổi đã bắt đầu.

Quả nhiên, cô bé chính là oắt con ngầu lòi nhất, Tiểu Nha anh hùng.

Bộ dáng này, Sầm Quán Trọng thấy càng không vui, không nhìn đồ ngốc này nữa, cũng không nhiều lời, tiếp tục đi trong sân phơi thảo dược.

Nhìn ông ấy thế này, Tiểu Nha buông sọt xuống, lại quen cửa quen nẻo chạy tới hỗ trợ, bận trước bận sau đã nhue ong mật nhỏ, cô bé cũng không có nửa phần không vui.

Chỉ cần không lấy đồ vật không cần tiền, cô bé có thể làm đến thiên hoang địa lão! ! !.

Tiểu Nha anh hùng lẫm liệt.

Đợi đến khi ánh sáng mặt trời dâng lên, cô bé lúc này mới phủi mông một cái, ôm lấy sọt bảo bối cộc cộc cộc như thường lệ chạy về trong nhà.

Vừa ra ngoài không bao lâu, nghĩ đến cha ruột nhà mình từ sau khi như cô bé ngã một phát thì cũng ném hỏng đầu, Tiểu Nha không nhịn được ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc, sau đó nặng nề mà thở dài.

Tất cả, đều phải nói từ vài ngày trước cô bé bị rơi xuống núi mà nói.