Chương 2

Vào lúc ba người cậu đẩy tớ xô, cậu tranh tớ nháo, không người chú ý, bên kia góc tường, một đầu nhỏ yên lặng ló ra.

Tóc cô bé khô héo lộn xộn, phía trên còn có chút cỏ dại vết bẩn, bắt mắt nhất chính là trên đầu cột băng gạc, đỏ đỏ đen đen, có chút vết máu khô cạn.

Bởi vì nguyên nhân bị thụ thương, sắc mặt cô bé tái nhợt, càng là lộ ra một đôi mắt to đến có hơi doạ người.

Nhìn ba người Sầm Cẩu Đản bên kia giành giật nhau chậm chạp không có động thủ, Tiểu Nha do dự một hồi, cuối cùng vẫn là khát vọng trong nội tâm chiếm thượng phong.

Cô bé dẫn theo sọt nhỏ phế phẩm và một miếng gỗ nhỏ vô cùng bẩn từ góc tường xích tí một di động về phía bên kia, vốn chỉ là vóc dáng nho nhỏ, lại nhẹ nhàng nhích mũi chân, rất khó để người chú ý.

Lại liếc qua ba người bên cạnh đã bắt đầu cãi lộn trước khi chiến, cô bé không trầm tĩnh nữa, cấp tốc buông sọt xuống, hai tay cầm tấm gỗ nhỏ rồi bắt đầu đào phân heo.

Tiểu Phương không hổ là vua heo của đại đội, ngay cả phân cũng có số lượng siêu lớn.

Tiểu Nha đào một tấm gỗ xuống dưới mà chỉ xúc được gần một nửa, mà cũng đã có hơn phân nửa cân.

Vóc dáng cô bé không lớn, người cũng gầy gò nho nhỏ, rõ ràng là đứa nhỏ bốn tuổi, nhìn qua cũng chỉ như hai tuổi, lại thêm bị thương, nên có hơi run run rẩy rẩy.

Tiểu Nha cẩn thận từng li từng tí dùng tấm ván gỗ đổ phân heo vào trong sọt nhỏ, chẳng qua thế này cũng thực sự làm khó cô bé trên đầu còn có vết máu.

Nếu không cẩn thận, cả một đống phân heo sẽ rơi ở trên mặt đất.

Cô bé cảm thán thở dài, đang lúc muốn đi nhặt, mấy người Sầm Diễm Hồng bên kia xem như kịp phản ứng.

Bọn họ nếu là lại nhao nhao nữa, "Nhóc con" cục cưng của bọn họ sẽ bị trộm.



"Tiểu Nha.”

"Mày làm gì?”

Theo lời mấy người kinh hô, Tiểu Nha cũng không lo việc nhặt phân heo trên đất và cả tấm gỗ nhỏ làm bạn mình rất lâu, ôm lấy chiếc sọt nhanh chân bỏ chạy.

Đừng nhìn cô bé có vóc dáng không lớn, nhưng chạy thì rất là nhanh, không bao lâu đã chạy qua góc tường.

Nhưng cô bé nhanh, ba người Sầm Diễm Hồng cũng không chậm, theo sát ngay tại đằng sau.

Tiểu Nha mím môi, trên mặt có mấy phần lo lắng, ánh mắt lại là sáng tỏ mấy phần.

Một giây sau, cô bé cúi đầu chui vào vườn rau xanh phía trước, cẩn thận tránh né đồ ăn, sau đó chuyển mấy phương hướng, ỷ vào hình thể nhỏ không bao lâu đã chui ra ngoài.

Mắt thấy kéo dài khoảng cách với ba người, trong lòng Tiểu Nha nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh lại bị mấy người đuổi theo, cô bé lại tiếp tục chạy.

Tôi đuổi cậu chạy.

Cuối cùng sau khi Tiểu Nha đi vào một cái sân tràn đầy thảo dược, mấy đứa Cẩu Đản mới vội vã phanh chân lại, hai mặt nhìn nhau, sau khi nói thầm mấy câu, có vài phần sợ hãi chạy đi.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Nha phía sau tường vây lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi dưới đất, lau lau mồ hôi trên mặt..

"Đầu cháu làm sao rồi?”

Nghe được thanh âm, Tiểu Nha cấp tốc đứng lên, mở to mắt to nhìn về phía ông già phía sau, chậm rãi nhưng lại dùng giọng sữa nói.

"Tốt ạ.”



Sầm Quán Trọng cũng không nhiều hỏi, đối mặt với Tiểu Nha thêm vài lần, sau đó yên lặng quay người đi vào trong phòng.

Thấy ông ấy không so đo, Tiểu Nha lại đặt mông ngồi xuống, dự định một hồi nữa mới trở về.

Bây giờ đi về, dễ bị mai phục.

Tiểu Nha biết nơi này trong đại đội chính là cấm khu, Sầm Quán Trọng là nhân vật đứa nhỏ nào cũng né, nhưng là đối với cô bé mà nói, nơi này là chỗ tốt nhất tránh né những người bắt nạt cô bé.

Mặc dù ngay từ đầu lúc tới cũng có hơi sợ hãi, dù sao ai cũng nói Sầm Quán Trọng sẽ ăn đứa nhỏ và gϊếŧ người, chẳng qua đợi sau khi cô bé đến mấy lần, phát hiện Sầm Quán Trọng chỉ là nhìn dọa người mà thôi, thật ra cũng không đánh đứa nhỏ.

Nơi này cũng thành nơi tránh gió của cô.

"Ngôi ở chỗ này làm gì? Tới.”

Khi Tiểu Nha ngồi xổm trên mặt đất, Sầm Quán Trọng bên kia lại mở miệng.

Tiểu Nha có hơi mê mang chuyển đầu qua, thanh âm mềm mại lại dẫn hơi nghi ngờ nói.

"Cháu?”

"Ngoại trừ cháu thì nơi này còn có người thứ ba sao?" Gương mặt Sầm Quán Trọng lạnh lùng.

Tiểu Nha có hơi do dự, hai tay nhỏ vô cùng bẩn chăm chú níu lấy quần áo không vừa vặn đầy lỗ thủng lại lộ ra nửa bắp chân, do dự một hồi lâu, lúc này cô bé mới lề mà lề mề đi về phía ông ấy.

Sầm Quán Trọng nhìn xem cô bé đi như con rùa đen, cũng không thúc giục cô bé, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô bé, mãi cho đến người đi đến trước mặt, lúc này mới xách cổ áo của cô bé ngồi trên ghế, động thủ xé mở băng gạc trên đầu cô bé.