Chương 5: Làm cha (Hơi H)

Lâm Tiểu Ngọc vẫn còn đang cảm động, ai ngờ Hà Tụng chợt hôn lên miệng cô, vừa hôn vừa nói: "Vợ ơi, cây gậy nhỏ của anh nóng quá."

Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy xúc cảm trên chân mình càng ngày càng rõ ràng, thật là khóc không ra nước mắt, một nụ hôn cũng có thể khiến đồ ngốc trở thành dáng vẻ này, vậy sau này có thể làm thế nào đây.

Ngay tại lúc này, Điền Phương gõ cửa một cái, hô: "Ăn cơm, hai đứa mau đi ra ăn cơm."

Lâm Tiểu Ngọc còn nghe mẹ chồng lẩm bẩm: "Kỳ quái, ban ngày đóng cửa làm gì."

Bởi vì con trai mẹ muốn làm cha đó! Trong lòng Lâm Tiểu Ngọc hô to.

Sau khi khuyên can mãi, Hà Tụng mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều kiện duy nhất là anh sẽ hôn cô khi hai người về phòng.

Lâm Tiểu Ngọc lau mồ hôi không tồn tại trên trán, trong đầu nghĩ ai nói anh là đồ ngốc, người ta rõ ràng đang cố gắng tối đa hóa lợi ích của bản thân mà.

Chờ Hà Tụng hoàn toàn bình tĩnh lại, hai người đi đến bàn cơm, quả nhiên tất cả mọi người đều đang đợi bọn họ. Mặt Lâm Tiểu Ngọc có chút đỏ, dựa vào suy đoán của mình mà gọi từng người một, may mắn là nhà họ Hà ít người, tuổi tác vai vế rõ ràng, nếu không thật sự sẽ lộ tẩy.

Nghĩ tới đây Lâm Tiểu Ngọc không khỏi có chút hối hận, sớm biết nói mình mất trí nhớ là được rồi, bây giờ vừa vặn, cô không nhận ra ai ở nơi này ngoại trừ người nhà họ Hà, đến lúc đó đi ra ngoài gặp người thì làm thế nào.

Cũng may một bữa cơm cũng không xảy ra chuyện gì, cũng coi là thuận lợi ăn xong. Cơm nước xong Lâm Tiểu Ngọc muốn giúp dọn dẹp, nhưng bị Điền Phương lấy lý do cô bị thương mà từ chối, trong lòng Lâm Tiểu Ngọc không kiềm được có chút cảm động, không có cách nào, cô không thể làm gì khác hơn là đưa Hà Tụng trở về phòng.

Cơm nước xong sẽ nghỉ ngơi, Điền Phương nói bọn họ phải bắt đầu làm việc, bảo Lâm Tiểu Ngọc và Hà Tụng ở nhà trông nhà.

Người nhà đi có một chút, Lâm Tiểu Ngọc mơ mơ màng màng ngủ. Cô nằm mơ, trong mơ lại là chuyện đã xảy ra trước đó với nguyên chủ. Đây đối với Lâm Tiểu Ngọc mà nói quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh(*), lần này cũng không cần lo lắng lộ tẩy rồi.

(*): nói đến sự may mắn trong khi đang cần một điều mình mong muốn thì lại trùng hợp nhận được đúng lúc

Khi giấc mơ sắp kết thúc, Lâm Tiểu Ngọc bỗng nhiên bị một loại cảm giác kỳ quái làm cho thanh tỉnh lại, mở mắt nhìn một cái lại là Hà Tụng hôn cô, còn thử thăm dò duỗi đầu lưỡi vào trong miệng cô.

Lâm Tiểu Ngọc không kiềm được cảm thấy buồn cười. Đồ ngốc cũng là đàn ông, đối với phương diện này cũng là tự học mà thành, cô chưa kịp dạy đâu, anh đã biết.

Nhưng mà Lâm Tiểu Ngọc khá thích tiếp xúc thân mật với Hà Tụng, sự sạch sẽ trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm, vì vậy cô cũng thử thăm dò há miệng ra để đầu lưỡi Hà Tụng thuận lợi đưa vào trong miệng cô, ngay sau đó, Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy hơi thở của Hà Tụng nặng nề hơn, lưỡi đuổi theo với anh càng linh hoạt.

Không biết qua thời gian bao lâu, Hà Tụng ngẩng đầu lên, mặt đầy uất ức: "Vợ, cây gậy nhỏ của anh lại nóng rồi."

Lâm Tiểu Ngọc cười nhéo mặt Hà Tụng một cái, suy nghĩ một hồi, cô kéo tay Hà Tụng chui vào phía dưới vạt áo, hướng dẫn anh đẩy áσ ɭóŧ lên cao, để tay anh nhẹ nhàng trùm lên ngực cô.

Lâm Tiểu Ngọc nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, chạm vào em."

Hà Tụng nghe lời chạm vào.

"Nhẹ nhàng xoa, bóp bóp một cái."