Chương 4: Chồng ngốc (2)

Hình như Hà Tụng có chút không rõ hành động của cô, qua hồi lâu anh mới nhìn chằm chằm vào tay cô, ngơ ngác nói: "Xin chào."

Bị một người đàn ông xa lạ đυ.ng chạm, Lâm Tiểu Ngọc cũng không thấy chán ghét. Cô không nhịn được nghĩ thầm trong đầu, chẳng lẽ bản chất cuối cùng của mình lại là một nhan cẩu?

Nắm một hồi, hình như Hà Tụng không có ý muốn buông ra. Lâm Tiểu Ngọc ngồi có chút mệt, tự mình nằm xuống, ai ngờ Hà Tụng cũng lập tức nằm xuống theo.

Lâm Tiểu Ngọc sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh: "Đi đóng cửa."

Đến khi Hà Tụng nghe lời đóng kín cửa, Lâm Tiểu Ngọc mới nhận ra hành vi của mình thật xấu hổ, cô nam quả nữ bị nhốt trong phòng giữa ban ngày sẽ làm gì.

Hà Tụng quay lại, nằm xuống bên cạnh Lâm Tiểu Ngọc. Hai người chỉ như vậy không nói lời nào, không biết qua bao lâu, Hà Tụng đột nhiên xoay người đè lên người Lâm Tiểu Ngọc, Lâm Tiểu Ngọc sợ hãi vội vàng che miệng anh, hốt hoảng hỏi: "Hà Tụng, anh muốn làm gì?"

Đôi mắt đen láy của Hà Tụng trong trẻo, nhưng lời anh nói ra lại làm người ta đỏ mặt tim đập: "Anh muốn làm cha."

Làm cha thế nào? Khẳng định không thể chỉ là lời nói ngoài miệng, mà phải là sự hòa hợp tuyệt vời của cuộc sống!

Lâm Tiểu Ngọc nổi lên tâm tư trêu chọc, hỏi: "Tiểu Tụng biết làm cha sao?"

Hà Tụng trả lời giòn giã: "Biết, hôn môi, làʍ t̠ìиɦ."

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Tiểu Ngọc hay không, Hà Tụng nói xong câu này có vẻ hơi hưng phấn. Thậm chí Lâm Tiểu Ngọc còn loáng thoáng cảm nhận được có một cái chày ở trên chân mình. Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy(*), sau khi kịp phản ứng đó là vật gì, mặt Lâm Tiểu Ngọc lập tức đỏ bừng.

(*): ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào

Ở hiện đại cô vẫn còn là một tiểu xử nữ đơn thuần, làm sao xuyên sách liền đυ.ng phải chuyện hung bạo như vậy. Nhưng mà hình như cô không hề kháng cự. Kỳ quái, trước kia bạn trai cũ muốn hôn lưỡi với cô, cô phải xây dựng tâm lý trong lòng trong thời gian thật dài, thật chẳng lẽ là vấn đề ở khuôn mặt?

Lâm Tiểu Ngọc nhìn gương mặt tuấn tú của Hà Tụng gần trong gang tấc, chợt phát hiện nửa mặt bên phải của anh hình như hồng hồng, có một dấu năm ngón tay, do trước đó bọn họ cách xa nhau, da của Hà Tụng lại hơi đen, lúc nãy mới không nhìn ra, cô liền tò mò hỏi: "Đồ ngốc, anh bị người ta đánh sao?"

Nghe nói như vậy, Hà Tụng giống như là nhớ ra cái gì rồi, dùng một tay che mặt, tủi thân nhìn Lâm Tiểu Ngọc nói: "Vợ xấu, đánh anh."

Lâm Tiểu Ngọc vừa định hỏi cô đánh anh lúc nào, lại nghĩ tới có thể là ngày hôm qua Hà Tụng muốn bá vương ngạnh thượng cung, kết quả bị nguyên chủ đánh. Thế là cô có chút tức giận chọc vào miệng Hà Tụng, hỏi: "Em hỏi anh, ngày hôm qua anh có hôn em không?"

Nếu như Hà Tụng dám nói anh có hôn, cô nhất định phải bắt anh súc miệng mười lần.

Hà Tụng tiếp tục tủi thân: "Vợ đánh anh, không để cho anh hôn, xấu."

Lâm Tiểu Ngọc buồn cười nói: "Vậy hôm nay anh còn dám như vậy, không sợ em đánh anh?"

Hà Tụng vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch: "Hôm nay vợ tốt, là người tốt, không mắng Tiểu Tụng, không đánh Tiểu Tụng."

Lâm Tiểu Ngọc nghe có chút nóng mắt. Cô bỗng nhiên đến thế giới xa lạ này, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không có người biết, cô cũng không thể để người khác biết cô không phải nguyên chủ, cô phải tận lực giả bộ dáng vẻ của nguyên chủ, chầm chậm thay đổi để cho mọi người tiếp nhận cô. Nhưng chính là đồ ngốc này, người chồng sau này của cô, lời nói trong lúc vô tình của anh đã chạm đến trái tim cô, dường như khiến cô... Ở thế giới xa lạ này, không còn cô đơn nữa.

Lâm Tiểu Ngọc đưa tay ra ôm cổ Hà Tụng, nhẹ nhàng hôn lên môi Hà Tụng một cái, nói: "Hà Tụng, anh phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, em mới là vợ thật sự của anh."

Hà Tụng bị cái hôn này kinh sợ, cảm giác thật là kỳ quái, miệng vợ thật là mềm, trên người vợ thật là thơm. Xong rồi, sao cây gậy nhỏ lại đột nhiên trở nên nóng quá, thật là muốn đi tiểu.