Chương 14: Vợ không muốn Tiểu Tụng (2)

Ăn cơm xong, Lâm Tiểu Ngọc nói với bí thư Hà: "Cha, buổi chiều con với Hà Tụng đi theo mọi người làm việc, tạm thời không cần quản lý mảnh đất riêng, cũng không vội đi nhặt củi. Mặc dù con đã gả cho Hà Tụng nhưng cũng không thể lười biếng ở nhà không đi làm được, bị người khác nói không tốt."

Bí thư Hà nghe xong tán thưởng nhìn cô một cái, người mới biết tủi thẹn mới là chuyện tốt, xem ra vợ Hà Tụng quả thật không phải thanh niên trí thức Lâm như trước kia. Nhưng hôm qua ông đã nói như vậy, cũng không thể tự phản bác chính mình, ông liền nói: "Ừ, con có lòng thì tốt, nhưng hai ngày trước con bị thương, cơ thể chưa chắc đã hồi phục tốt, mấy ngày nữa đi, đến lúc đó con với Hà Tụng cùng đi. Hà Tụng nghiêm túc một ngày có thể làm được tám công điểm, con cứ như trước đây vậy là tốt rồi."

Nguyên chủ cũng là một người mềm mại yếu đuối, bình thường mỗi ngày chỉ có thể kiếm được bốn năm công điểm. Cũng may cô đến nhà họ Hà, bọn họ sẽ không bỏ sót một miếng đồ ăn nào của cô, nếu không đến cuối năm phân lương cô không biết đi đâu khóc đây.

Lâm Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, chẳng qua buổi chiều cô và Hà Tụng sẽ cùng nhau lên núi xem trong núi còn có thứ gì khác tốt hay không.

Mỗi ngày Hà Tụng đều có thói quen ngủ trưa, vì vậy cũng không có quấn Lâm Tiểu Ngọc muốn cái này cái kia, nhưng cho dù anh có muốn, cô cũng sẽ không cho, tối hôm qua bị mẹ chồng nghe được cũng được đi, bây giờ là ban ngày, mọi người đều tỉnh táo.

Đến buổi chiều, Lâm Tiểu Ngọc đang ngủ say thì bị Hà Tụng hôn tỉnh. Mấy người bí thư Hà đã sớm đi làm việc, đoán chừng là sợ quấy rầy bọn họ ngủ nên cũng không có kêu bọn họ.

Lâm Tiểu Ngọc cảm động một chút liền đẩy Hà Tụng đang khẽ cắn cánh môi cô ra, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hà Tụng, nghĩ đến lời mẹ chồng nói vào buổi sáng, cô nghiến răng nghiến lợi gật đầu, oán hận nói: "Sau này không cho phép anh làm chuyện này lúc em ngủ, biết không?"

Hà Tụng nghe xong không phản bác, chỉ là mặt đầy tủi thân, quay lưng lại không để ý tới Lâm Tiểu Ngọc. Tự bản thân anh liến thoắng không biết đang nói cái gì. Lâm Tiểu Ngọc xít lại gần nghe, mới biết anh đang nói---

"Vợ không thích Tiểu Tụng, vợ không muốn Tiểu Tụng."

Lâm Tiểu Ngọc ngay lập tức bị sự dễ thương này làm cho tan chảy.

...

Lâm Tiểu Ngọc và Hà Tụng vội vàng dọn dẹp một chút liền lên núi, chuẩn bị tiếp tục vận chuyển củi còn dang dở vào buổi sáng xuống. Lần này lên núi ngược lại là gió êm sóng lặng, cũng không gặp gỡ bất ngờ mới gì, trong đầu cô nghĩ cũng có thể buổi sáng là thật sự đυ.ng đại vận đi, nên không có nghĩ nhiều nữa.

Mang củi trở về nhà, Lâm Tiểu Ngọc nhìn sắc trời một chút, quyết định dẫn Hà Tụng đi cắt chút cỏ heo, coi như là rèn luyện sức khỏe, tránh cho quay đầu đi đồng làm việc về bị yếu sức té xỉu.

Lúc nhỏ cha mẹ Lâm Tiểu Ngọc bất ngờ bỏ mạng, cô sống với gia đình dì từ khi còn học tiểu học, mãi đến khi được vào đại học, cô mới bắt đầu học cách sống một mình. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu luôn bị người khác xem thường, cho nên từ nhỏ Lâm Tiểu Ngọc đã biết quan sát sắc mặt của mọi người, sợ mình làm không tốt sẽ gây rắc rối cho người khác. Điều này cũng tạo nên tính cách nhạy cảm và thiếu tình thương của cô. Cho dù cô đến thế giới này, cho dù biết người nhà họ Hà đối với cô không tệ, cô cũng không thể thay đổi tác phong làm việc của mình.

Ở đây đã có một số đứa trẻ đang bận rộn cắt cỏ heo, dõi mắt nhìn xung quanh chỉ có hai người lớn. Lâm Tiểu Ngọc lúng túng một lúc rồi ngồi xổm xuống cùng Hà Tụng.

Vốn là một đám người đang an an ổn ổn, ai ngờ lúc này có một thằng nhóc mập mạp dẫn theo một đám nhóc con đi tới. Khi nhìn thấy Hà Tụng chúng liền ném bùn vào người anh, lũ trẻ phía sau cũng làm theo, còn không chờ Lâm Tiểu Ngọc và Hà Tụng kịp phản ứng, trên người và trên mặt của cả hai người đều lấm bùn.

Hà Tụng vội vàng đứng dậy bảo vệ Lâm Tiểu Ngọc ở phía sau lưng, trong miệng lớn tiếng nói: "Đi ra đi ra, bọn xấu xa, mau tránh ra."

Cho tới bây giờ Lâm Tiểu Ngọc cũng chưa bao giờ ghét bỏ ông chồng ngốc của mình, hôm nay anh bị một đám trẻ con ức hϊếp, Lâm Tiểu Ngọc nổi giận, kéo Hà Tụng qua cái một, sải bước tiến lên bắt thằng nhóc béo cầm đầu kia, những đứa trẻ còn lại thấy lão đại bị bắt lập tức chạy đi.

Mà tiểu tử mập mạp vẫn đang ầm ỉ với Lâm Tiểu Ngọc: "Buông tôi ra, nếu không tôi đánh chết cô!"