Chương 13: Vợ không muốn Tiểu Tụng

Trước đây Lâm Tiểu Ngọc chỉ nhìn thấy gà rừng trên phần mềm video ngắn, không nghĩ tới cô còn có thể chính mắt nhìn thấy, hơn nữa còn là gà rừng ấp trứng ở khoảng cách gần như vậy.

Lâm Tiểu Ngọc kêu Hà Tụng đứng ở đây đừng di chuyển, bản thân lặng lẽ đi vòng qua sau lưng gà rừng. Đầu tiên là từ từ đưa hai tay ra, sau đó đột nhiên tiến về phía trước một bước, toàn bộ cơ thể của gà rừng rơi vào tay Lâm Tiểu Ngọc.

Lúc này gà rừng mới bắt đầu kêu cục tác cục tác như mới đột nhiên kịp phản ứng vậy, nó điên cuồng vỗ cánh, vỗ khiến tay Lâm Tiểu Ngọc cũng có chút đau, nhưng cái này cũng không thể làm trở ngại sự hưng phấn của cô.

Theo logic mà nói, gà rừng đều rất cảnh giác, nhưng con gà rừng này sau khi bị họ nhìn thấy đến khi nhìn bọn họ đến lại ngơ ngác không bay, thậm chí còn để Lâm Tiểu Ngọc dễ dàng bắt được như vậy, điều này khiến cô có chút hoài nghi, bản thân mình có phải là nữ chính có vận khí trong truyền thuyết hay không.

Sự ngạc nhiên bất ngờ khiến cả hai đều không suy nghĩ nhiều, Lâm Tiểu Ngọc dùng dây buộc con gà rừng lại để ngăn nó di chuyển, sau đó đặt con gà rừng và trứng gà vào phía dưới cùng của cái gùi.

Ở niên đại này, có thịt để ăn quả thật quá khiến cho người đỏ mắt, Lâm Tiểu Ngọc không thể không đề phòng.

Sau khi về nhà, Lâm Tiểu Ngọc nhìn con gà rừng trên mặt đất rơi vào trầm tư. Cả cô và Hà Tụng đều không gϊếŧ gà, xem ra buổi trưa hôm nay không ăn được gà rồi, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình nấu nướng của cô, Hà Tụng cũng đi theo cô bận bịu trước bận bịu sau, anh lại hỗ trợ hái thức ăn và hỗ trợ nhóm lửa.

Buổi trưa Lâm Tiểu Ngọc làm ba món ăn một món canh, thức ăn là rau trộn cải trắng, cà rốt thái sợi xào, còn có một loại rau rừng xào, canh là dùng rau chân vịt và súp trứng nấu từ rau chân vịt, mùi thơm mỹ vĩ. Hà Tụng thèm ăn muốn chảy nước miếng.

Người nhà họ Hà đi làm về, mới vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm, vốn đang không cảm thấy đói, nhưng bây giờ lại có cảm giác cấp bách muốn ăn.

Hà Tụng giúp Lâm Tiểu Ngọc bưng cơm lên bàn, thấy hai vợ chồng bí thư Hà đang nhìn trứng gà trong bát canh, cô giải thích: "Mấy quả trứng gà này là lúc con và Hà Tụng lên núi nhặt củi nhặt được trứng của gà rừng, hai chúng con còn bắt được một con gà rừng, nhưng con không biết gϊếŧ gà, nên để ở phòng bếp trước."

Hà Tụng ở bên cạnh nói một cách sinh động: "Vợ rất lợi hại, có thể lập tức bắt được gà rừng."

Lúc Lâm Tiểu Ngọc nói ra có chút thấp thỏm, dù sao đồ trên núi cũng là đồ của nhà nước, cô sợ bí thư Hà không cho phép, nhưng mà cũng may bí thư Hà không phải là loại người chỉ biết tuân thủ nghiêm ngặt. Trong nhà cũng đã lâu không được ăn thịt, cho nên ông chỉ ngừng một lát rồi nói với Hà Tụng: "Chờ một hồi cơm nước xong con đi giúp thịt gà."

Hà Tụng gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Ngọc, trong mắt mang theo nụ cười chờ đợi bữa tối.

Lâm Tiểu Ngọc cười nói: "Vậy buổi tối chúng ta ăn khoai tây hầm, lại phết một chút lên bánh bột ngô nữa."