Sau khi ở trong khu ký túc xá ầm ĩ một trận, Triển Ngải Bình cũng không đi thẳng đến nhà họ Hạ mà là đổi một bộ quần áo, cầm lấy đồ đã chuẩn bị xong, canh giữ ở đầu hẻm hẻo lánh, lẳng lặng chờ.
Đợi đến khi Hạ Minh Chương xuất hiện, cô tròng bao tải lên, trực tiếp đánh người.
Ngày Cố Thịnh nói cho cô linh cảm, thời đại này một không có hệ thống giám sát, hai không chứng cứ, gặp hạng người mục nát buồn nôn, trước hết tự tay đánh một trận, trả thù anh ta một cách hung ác.
Đâu cần người khác ra tay thay cô, bà cô Triển cô tự mình làm!
Ngày hôm nay chỉ là bắt đầu thôi.
Trước tiên đánh anh ta một trận, để nhà anh ta mất hết thể diện, cô còn có thể để cho nhà bọn họ mất đi tất cả mọi thứ.
"A a a ——" Từng quyền đấm cước đá như mưa giông gió bão rơi vào trên người, Hạ Minh Chương đã đau đến mức nói không nên lời, tuy rằng Triển Ngải Bình không có sức mạnh bằng một tên đàn ông như Cố Thịnh, nhưng thân pháp cô nhạy bén, ánh mắt tốt, biết rõ kết cấu thân thể, mỗi một cú đánh đều đánh ở chỗ xảo quyệt nhất.
Cô tách xương của anh ta kêu vang tiếng "rắc rắc rắc", mắt kính của Hạ Minh Chương đã sớm rơi xuống đất nát tan. Triển Ngải Bình vô tình đá văng ra, nhấc chân đá vào giữa hai chân anh ta.
"!!!!" Hạ Minh Chương trong bao bố đau đến tròn mắt, "Cậu là ai, tại sao cậu đánh tôi, tôi ——"
Triển Ngải Bình đá một cái vào cằm anh ta, lại xách kẻ này lên giống như xách một con chó chết, nghĩ thầm đánh anh thì đánh anh, đánh anh còn cần chọn ngày sao?
Cô lại đánh một quyền tới, thịt người này còn thoải mái hơn bao cát.
Hạ Minh Chương trong bao bố sống một ngày bằng một năm, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua cũng khiến anh ta vô cùng gian nan, tất cả xương cốt trong thân thể anh ta phảng phất như bị đập nát hết lần này đến lần khác, có người muốn đánh anh ta tới chết.
Nếu để cho anh ta bắt được tên ác ôn đánh anh ta, anh ta nhất định phải đưa người ta ngồi chồm hổm ăn cơm tù.
Một luồng mùi khai nướ© ŧıểυ xuất hiện ở dưới chân anh ta, làm ướt quần của anh ta, Triển Ngải Bình ném người vào trong góc, che mũi, bỏ lại một tờ giấy, vỗ tay rời đi.
Toàn bộ quá trình cô không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Đợi người đi rồi, khi mọi thứ xung quanh đều yên lặng, toàn thân Hạ Minh Chương vô cùng đau đớn, nơi bị đánh giống như bị bỏng nước sôi, nóng hừng hực, cực kỳ sưng.
Càng khiến anh ta mặt đỏ tới mang tai chính là, anh ta không chỉ tè ra quần dính lên người, nơi ngũ cốc tái sinh[1] còn nứt ra vật khác.
[1] Ám chỉ nơi đi vệ sinh.
Ở trên con đường lớn, anh ta kéo lê thân thể bước đi.
"Kẻ điên, đó là một kẻ điên!"
Hạ Minh Chương xốc bao tải trùm đầu lên, anh ta túm chặt lấy quần, trong lòng thầm chửi bới người kia, rồi lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy một tờ giấy ——"Vụиɠ ŧяộʍ với quả phụ, anh cho rằng không ai biết?"
Cho dù toàn thân đau nhức, lúc nhìn thấy câu nói này, giữa lưng Hạ Minh Chương vẫn xộc lên khí lạnh lạnh buốt.
Sắc mặt của anh ta trắng bệch, buồn bực đi về nhà.
Dọc theo đường đi, Hạ Minh Chương muốn tránh người, nhưng anh ta vừa vào trong ký túc xá, toàn bộ người xem náo nhiệt đều theo dõi anh ta, chị dâu Châu giành nói trước: "Thầy Hạ, anh trở về rồi, vừa nãy cô Triển đến đấy."
Hạ Minh Chương lui về sau, trong lòng giật mình: "Cô ấy đã tới?"
Vậy cũng không thể để cô nhìn thấy được.
"Cô Triển có đối tượng mới, cô ấy cãi nhau với anh, thật không ngờ cô ấy lại thành đôi với con trai nhà lãnh đạo."
"Thanh mai trúc mã, duyên phận này đến muốn chặn cũng không chặn nổi."
"A —— Ọe, mùi gì thế, hôi quá."
Mặt Hạ Minh Chương như màu gan heo, cũng không nhìn những người khác, căng cứng người đi vào trong nhà, anh ta đi rồi, mang theo một luồng hôi thối.
Rất nhiều người vội vàng bịt mũi: "Sao hôi thế?"
"Ngửi thấy một mùi cứt."
"Sao như là phả ra từ trên người thầy Hạ vậy? Anh ta sẽ không giẫm vào hầm cầu đấy chứ?"
"Quần anh ta hình như ướt, lẽ nào đái trong quần."
Hạ Minh Chương về đến nhà, lúc này đến Châu Giai Thúy cũng đã biết tin Triển Ngải Bình đổi đối tượng mới, "Giả, đây nhất định là giả!"
"Cô ta tìm được đối tượng mới nào có nhanh như vậy?"
"Trên người con có mùi gì thế, sao hôi quá?"
"Con muốn lên đồn một chuyến." Hạ Minh Chương đi đổi bộ quần áo sạch, mà lúc này anh ta lại phát hiện trên người mình ngoại trừ sưng đỏ ra thì không có vết thương nào khác, dù cho anh ta đến đồn báo công an, nói mình bị kẻ xấu tập kích, công an thấy cũng không thèm để ý anh ta.