Từ nhỏ đến lớn, Trình Nịnh đều là một cô bé trầm tính ngoan ngoãn.
Tính tình cũng rất dịu dàng và ân cần.
Tóm lại là một cô gái khiến người ta không khỏi khen ngợi.
Vì vậy, khi dì Lưu nghe Trình Nịnh nói ra những lời đó, cảm giác thật sự giống như sét đánh ngang tai.
Dì ta ngơ ngác nhìn Trình Nịnh, trong khoảng thời gian ngắn, dì ta cũng không biết là cô đang châm chọc hay có ý gì.
Nói cho cùng thì, dì ta một lòng một dạ muốn cho cháu trai mình là Kỷ Thành Vân kết hôn với Trình Nịnh, cũng có một phần lý do là vì chồng của Trình Tố Nhã - Hàn Kỳ Sơn, là giám đốc của nhà máy cơ khí.
Một lúc sau, dì Lưu mới nói: "Nịnh Nịnh, cháu, cháu đang nói gì vậy? Cái gì mà một cô gái có ích cho anh ấy... Cháu còn không biết tấm lòng của Thành Vân dành cho cháu sao? Hơn nữa, cái gì mà không tốt cho thanh danh của cháu…”
Nói đến đây, dì ta vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.
Cô nói vậy là có ý gì?
Nếu cô không muốn gả cho Thành Vân thì không gả thôi, tại sao một hai phải nói cái gì mà bà ta và Thành Vân có chí hướng cao xa, muốn Thành Vân tìm được một cô gái có thể giúp đỡ cho tiền đồ của hai cha cháu Thành Vân. Cô là đang muốn nói nhà bà ta có ý đồ xấu nên mới muốn Thành Vân lấy cô sao? Là đang nói rằng phẩm tính của Thành Vân không tốt à?
Có ai mà không biết là Thành Vân luôn luôn một lòng với cô cơ chứ?
Càng nghĩ lại càng tức.
Nhưng lâu nay Trình Nịnh chưa bao giờ cư xử như vậy, khiến dì ta giận mà không có chỗ trút.
Trình Nịnh trông vẫn nghiêm túc đến mức gần như ngoan đạo.
Cô nói: "Đó là sự thật mà. Cháu nghe nói là nhà dì đang chuẩn bị để cho anh Thành Vân lấy một xuất tiến cử vào Đại học Công nông binh nhỉ? Thế nên sau này dì Lưu cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, không chỉ là ảnh hưởng không tốt cho thanh danh của cháu, mà nếu để người khác hiểu lầm thì cũng sẽ chậm trễ anh Thành tìm những cô gái có gia cảnh tốt để làm đối tượng đấy ạ."
Bây giờ, sự tức giận trên khuôn mặt dì Lưu đã thay thế bằng sự kinh ngạc.
Nhà dì ta quả thật là đang tìm cách để cháu trai dì ta được tiến cử vào đài học, nhưng ngoại trừ vợ chồng dì ta và lãnh đạo đơn vị của cháu trai dì ta thì không ai biết nữa cả.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hơn nữa nếu Trình Nịnh nói Kỷ Thành Vân muốn cưới cô là vì muốn bám lên nhà họ Hàn, thế thì chuyện cháu trai dì ta vào đại học nói không chừng sẽ thất bại mất.
Lúc này, cho dù trong lòng dì Lưu có tức giận, có nghi hoặc như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười để dỗ dành Trình Nịnh thôi. Nhưng trong lòng dì ta không khỏi mắng thầm: "Cho mày mặt mũi mà mày lại không biết xấu hổ, đáng đời mày phải xuống nông thôn gả cho mấy thằng nông dân chân đất mắt toét. Lúc đấy thì cho mày tha hồ mà khổ.” Rồi vội vàng rời khỏi nhà họ Hàn.
Sau khi dì Lưu đi rồi, Trình Tố Nhã lập tức hỏi Trình Nịnh: “Vừa rồi cháu nói vậy là có ý gì?”
"Những gì cháu nói đều là sự thật." Trình Nịnh lặng lẽ nói: "Bây giờ tìm cháu muốn cháu nhường lại công việc, vội vội vàng vàng như thể cháu gả chồng không nổi ấy, Chờ Kỷ Thành Vân vào đại học rồi, tìm được người khác, rõ ràng là cháu trước nay chưa hề muốn gả cho anh ta mà lại làm như kiểu cháu bị anh ta đá vậy. Nếu lúc đó cháu đòi lại công việc thì không biết có thêm bao nhiêu lời khó nghe nữa đây, cô à, cô cũng không phải là không biết bà cụ nhà họ Kỷ kia.”
Trình Tố Nhã mím môi. Bà rất không vui. Nào phải là cháu gái bà không gả được chồng, thế mà nói chuyện lại giống như là ban ân vậy, Lưu Mẫn Phân sao có thể nói mấy câu đó ra miệng được cơ chứ?
Thấy cô mình tức giận, Trình Nịnh nắm lấy cánh tay bà, cười nói sang chủ đề khác: “Cô à, thật ra cháu đã nhượng lại công việc cho một người khác rồi, là một người bạn học của cháu. Bạn ấy đưa cháu một nghìn đồng lận, còn cho thêm một tập tem phiếu nữa… Nhưng mà cháu không định giữ lại dùng mấy thứ này. Chờ về quê rồi, cháu sẽ đưa cho anh Ba, công việc này vốn là của anh ấy mà.”
Là một ngàn đồng đó.