Chương 8 – Chiếc áo khoác quân đội dày trịch 2

Tiền lương đi làm của cô chỉ có 30 đồng một tháng, một năm cũng chỉ có 360 đồng. Sau khi trừ đi tiền ăn mặc, một năm nhiều nhất cô cũng chỉ có thể tiết kiệm được 100 đồng thôi. Một ngàn đồng là tiền tiết kiệm mười năm của cô đó!

Thế mà bà cụ già họ Kỷ kia còn không biết xấu hổ mà nói ra miệng được, còn muốn dùng hôn sự như một củ cải lớn treo trước mặt cô nữa chứ. Cùng không nghĩ xem cô có để vào mắt cái củ cải kia không đã?

Trình Tố Nhã giật mình.

Nhìn khuôn mặt hớn hở của cháu gái nhà mình, bà cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra là không ổn chỗ nào.

Sau khi Lưu Mẫn Phân đi rồi, lại có thêm một người khác trong khu nhà tìm đến cửa.

Đó là thím Liêu.

Liêu Thịnh, cháu trai út của nhà họ Liêu là bạn từ bé với Hàn Đông Nguyên. Khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, anh ta cũng cùng đi theo đến Đại đội Thượng Hàn.

Sư phụ Liêu là thợ nguội bậc sáu của nhà máy cơ khí, thím Liêu hiện đang làm việc trong nhà ăn trực thuộc nhà máy. Nhà họ Liêu có ba người cháu, hai người cháu đầu đều đã đi làm, trong nhà điều kiện cũng không tệ.

Thím Liêu có cầm đến một giỏ thức ăn. Có thịt muối, cá khô, bò khô, bánh hành, bánh bột ngo, tất cả đều còn tươi mới.

Thím Liêu kéo tay Trình Nịnh, nói: “Nịnh Nịnh, mấy thứ này cháu đưa một nửa cho Thịnh Tử và Đông Nguyên, một nửa thì giữ lại cho mình, từ từ ăn. Anh Thịnh Tử của cháu vốn hiếu động, cháu tới đó phải giúp thím để ý nó với nhé. Cháu ở đó mà có chuyện gì thì cứ sau nó làm là được, có người bắt nạt cháu thì cứ nói với anh Thịnh Tử và anh Ba của cháu, thế thì không ai dám bắt nạt cháu nữa.”

Khi Liêu Thịnh xuống nông thôn, thím Liêu thực sự lo lắng vô cùng.

Lo thằng con ngốc nghếch của thím gây chuyện ở nông thôn, cũng lo nó ở nông thôn trực tiếp cưới một cô vợ quê mùa... Những năm gần đây, nhiều người xuống nông thôn, số người ở nông thông lấy vợ gả chồng cũng không ít. Cháu ruột của thím cũng lấy một cô vợ ở địa phương, không phải thím ghét bỏ gì mấy cô bé ở dưới quên, nhưng thực sự là, cưới vợ ở quê rồi thì khác nào tự cắt đứt con đường quay thành phố của mình không cơ chứ?

Thế nên nghe tin Trình Nịnh nhà họ Hàn định xuống nông thôn, trong lòng thím Liêu như bừng sáng.

Trình Nịnh thì quá tốt rồi.

Con bé này cũng coi như là thím nhìn nó lớn lên, biết nguồn biết ngọn. Là một đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại còn tốt bụng.

Hơn nữa, Trình Tố Nhã lại không có con, Trình Nịnh chính là bảo bối của Trình Tố Nhã. Bây giờ Trình Nịnh sắp về nông thôn, Trình Tố Nhã nhất định sớm muộn gì cũng sẽ tìm mọi cách đưa cháu mình về.

Thế nên nếu Thịnh Tử và Trình Nịnh kết hôn, vậy không phải sớm muộn gì cũng sẽ được quay hay sao?

Đương nhiên thím cũng không phải muốn lợi dụng nhà họ Hàn, đến lúc đó thím sẽ về hưu, để lại công việc cho thằng ba, để nó trở về thành phố.

Thím Liêu càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, ánh mắt nhìn Trình Nịnh quả thực là sắp phát sáng được luôn rồi.

Nhìn thấy thím Liêu như vậy, Trình Nịnh cũng chẳng hề khó chịu, ngược lại trong lòng còn nảy lên từng trận chua xót.

Bởi vì cô biết rất rõ, trong trận đại hồng thủy nửa năm sau, không chỉ có Hàn Đông Nguyên mất đi một cánh tay, mà Liêu Thịnh của nhà họ Liêu cũng vĩnh viễn không thể sống sót trở về.

Dù đã nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ như in chàng trai cao lớn vẫn luôn đi theo Hàn Đông Nguyên hoành hành khu tập thể của nhà máy cơ khí này. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ ở sau lưng Hàn Đông Nguyên trêu chọc cô vài câu.

Cô “Vâng" một tiếng, còn nói: "Được ạ, thìm, cháu sẽ giữ mấy thứ này, cứ vài ngày lại đưa cho anh ấy một ít, chứ không sợ là bọn họ không giữ được."

Lấy tính cách của bọn họ, chắc chắn là hàng đến tay, nhanh nhanh bay hết.

Thím Liêu nghe vậy lại càng thêm vui vẻ. Thím nhìn Trình Nịnh như thể cô đã cùng thằng con ngốc nghếch của thím thành đôi luôn rồi vậy.

Trình Tố Nhã nhìn không nổi nữa, bà ho khan hai tiếng, đưa tay ra giải cứu cháu gái mình khỏi sự nhiệt tình của thím Liêu: "Sau này Nịnh Nịnh xuống dưới đó, còn phải phiền Thịnh Tử giúp đỡ con bé nhiều."

Bọn họ đều biết Hàn Đông Nguyên không thích Trình Nịnh, thế nên cũng không có nhắc tới hắn.

Trình Tố Nhã lại càng không trông cậy vào chuyện Hàn Đông Nguyên sẽ có thể quan tâm nhiều đến cháu gái bà.