Chương 3: Tần Nhu (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai người một cái tên, một nhân vật phụ có dáng vẻ giống hệt cô.

Tần Nhu: "..."

Tần Nhu lúc rảnh rỗi trong buổi họp, lướt mạng, trước khi xảy ra chuyện cô mới vừa xem qua một quyển sách niên đại văn vào những năm bảy mươi, chỉ là quyển sách này cô chưa có đọc xong, bởi vì cô phát hiện bên trong có một nhân vật phụ cũng gọi là "Tần Nhu", tên của cô ấy cùng với đặc điểm dáng vẻ cũng giống cô y như đúc.

Như vậy cũng được đi, nhân vật chính còn là Tiết Đình Đình. Trước khi Tần Nhu lúc còn đi học đại học, đã tham gia tranh giải chương trình Giai Điệu Vườn trường, được hạng nhất, còn hạng nhì là Liêu Đình Đình.

Tần Nhu và Liêu Đình Đình này không thù không oán, cũng không có tiếp xúc qua lại, không biết tại sao lại trở thành một nhân vật trong một cuốn sách, lại trở thành một nữ phụ.

Với nữ phụ Tần Nhu này, một khuôn mặt xinh đẹp cũng vô ích, không có đầu óc, cũng nói năng không suy nghĩ, trong sách làm ngày làm đất, khắp nơi đối nghịch với vai chính Tiết Đình Đình, lại bấu víu vào Đoàn Trưởng Dương làm mẹ ghẻ, lại cướp tiết mục, ỷ vào mình trời sinh giọng nói dễ nghe, không tập hát bao giờ, ở buổi biểu diễn làm trò cười cho thiên hạ, xấu hổ, mất mặt, bị lãnh đạo chán ghét, vứt bỏ...

Sau câu chuyện phát triển, Tần Nhu đọc qua, giận cười xem không nổi, cái này khiến cho nữ phụ "Tần Nhu" mang một cảm giác ác cảm, cuối cùng chắc chắn không có kết quả tốt.

Nếu là trước khi cô biết mình sẽ trở thành nữ phụ Tần Nhu này, cô nhất định sẽ đọc cho xong quyển sách niên đại văn này.

"Tần Nhu, cô đã trang điểm xong chưa ---"

Người mặc chiếc áo sơ mi vải tô, đợi một hồi Chu Hiểu Linh muốn lên sân khấu biểu diễn đi đến bên cạnh cô, nhưng vừa hay nhìn thấy gương mặt của Tần Nhu.



Bỗng nhiên bị đôi mắt hồ ly kia hút vào.

Tần Nhu dáng vẻ xinh đẹp, lúc này trang điểm rất đẹp nhưng lại không quá khoa trương, tinh tế phát huy những nét trên gương mặt mình, một đôi mắt lại là phóng to gấp đôi, nhìn xung quanh rực rỡ, hút hồn người.

Trên mặt cô cũng đánh má hồng, tại không có khoa trương như Trương Mân, như là hoa thược dược sau cơn mưa nhuộm ở trên mặt, rất đẹp.

Chu Hiểu Linh Tim chậm một nhịp, không trách trước kia Tần Nhu luôn nói Trương Mân trang điểm xấu, nhìn một cái, thật đúng là.

Cô theo bản năng khen một câu: "Tần Nhu, cô thật là xinh đẹp!"

Chu Hiểu Linh nói lời này, cũng thu hút những người xung quanh tới, Trương Mân, Chu Mỹ Lan, đám người này cũng nhìn gương mặt Tần Nhu, nhìn một cái, những âm thanh ngạc nhiên thay nhau vang lên.

Không nói những người trong đoàn văn công của các cô, những người ở các đoàn văn công cũng bị sự thu hút, khí chất tươi mới bao quanh Tần Nhu thu hút, cô nhìn mặt Tần Nhu, chủ động mở miệng hỏi: "Cô em, làm cho tôi một cái như thế trên mặt đi."

Tần Nhu đồng ý, cười nói: "Được."

Tần Nhu từ nhỏ đến lớn vẫn là hoa khôi trường học, cô cũng thích làm đẹp, thích trang điểm, còn có một khoảng thời gian nghiên cứu về mỹ phẩm, đối với đồ trang điểm hết sức hiểu rõ, các loại trang điểm cũng biết cách làm, huống chi bây giờ trở lại kỹ thuật trang điểm lạc hậu ở niên đại bảy mươi.

Tần Nhu hiểu rõ các kiểu trang điểm, cho nên cũng hiểu được làm sao có thể làm nổi bật được những nét đẹp trên mặt người khác.