Chương 2: Tần Nhu (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ra là mẹ của anh ta ở nhà đã sớm chọn cho đoàn trưởng Dương một cô con dâu, nhưng con trai bà lại bị hồ ly tinh kia câu dẫn.

Bà Dương tới đoàn công văn làm loạn một trận, hoàn toàn phá hỏng danh tiếng của Tần Nhu, khiến cho những người trong quân khu cười nhạo bọn họ, đầu năm bị chửi là hồ ly tinh cũng không phải một câu dễ nghe.

Tần Nhu tính tình cũng không phải dễ chọc, bị mắng như thế cũng liền đáp trả, cãi nhau với bà Dương, khiến bà Dương tức đến mức nhập viện, sau đó, cô ta bị tạt một chậu nước, dính nước, khiến cô ta bị khàn giọng, đêm đó sốt cao, người trong đoàn đưa cô đi bệnh viện.

Sau một cơn sốt, người trong đoàn liền phát hiện Tần Nhu dần trở nên lương thiện hơn.

"Tần Nhu, đây là tiết mục cô giành với Đình Đình, nếu như cô hát không tốt, mọi người cũng đều sẽ mất mặt."

"Cũng sắp đến giờ bắt đầu, cô còn không mau tìm Trương Mân trang điểm cho."

Người phụ trách trang điểm chính là cô gái tóc ngắn trước đó đã châm biếm Tần Nhu, cô và Tần Nhu cho tới bây giờ cũng không đối phó.

Trước kia, Tần Nhu luôn chê Trương Mân trang điểm cho mình quá xấu, Trương Mân ngay từ đầu đúng là ghen tỵ với dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ của Trương Mân, cố ý trang điểm xấu cho cô, sau đó hai người xích mích, có làm cũng chỉ có thể qua loa lấy lệ.

Bây giờ Tần Nhu tình trạng không tốt, đuổi sát theo cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng.

Tần Nhu đang ngồi chỗ chiếc ghế xếp, buông túi xách xuống, đứng dậy nói: "Tự tôi làm."



Giọng cô lanh lảnh như tiếng chuông, hoặc là dễ nghe như tiếng đàn tỳ bà, mang một nhịp điệu khác, rất dễ nghe.

Chu Mỹ Lan ở bên sửng sốt một chút, cô phát hiện, Tần Nhu nói giọng phổ thông càng ngày càng chuẩn, tiếng nói chuyện so với lúc trước cũng ôn nhu, dễ nghe hơn.

Trương Mân liếc mắt nhìn, cô kéo tay áo, khoanh tay bật cười một tiếng, chế giễu nói: "Vậy cô từ từ mà trang điểm, có thành tranh thành quỷ cũng không liên quan đến tôi, các cô gái, để tôi trang điểm cho mọi người."

Những buổi biểu diễn giống vậy, phần lớn đều không hóa trang, chỉ là các cô gái trẻ, đối với những chuyện này cũng rất tò mò, hy vọng mình lên sân khấu sẽ thật xinh đẹp, tổng muốn nắm lấy cơ hội để mình son môi, kẻ mày.

Tần Nhu xoay người không phản ứng Trương Mân, cô lấy ra một cái gương soi nhỏ, lại lấy ra túi đồ trang điểm mà đã sớm chuẩn bị trong túi xách.

Đầu năm nay, bên ngoài không cho phép bán đồ trang điểm, chính phủ chỉ để cho những tuyến sản xuất đồ trang điểm, cung cấp cho những nơi có người làm việc với chuyên môn diễn xuất sử dụng.

Tần Nhu là một cô gái yêu cái đẹp, âm thầm mua cho mình vài món đồ trang điểm.

Tần Nhu nhìn xung quanh một chút, trên tường dán những câu nói của các vĩ nhân, lại nhìn một chút chiếc nón trong túi, cô quay đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt hồ ly quen thuộc, không nhịn được thở dài một cái.

Không nghĩ tới mình lại sẽ xuất hiện trong một cuốn sách, còn là một nữ phụ trong một đoàn công văn ở thập niên bảy mươi.

Đúng vậy, mấy ngày trước cô còn là giáo viên của một ngôi trường ở Thâm Thành, lúc cùng những bạn nhỏ làm hoạt động cắt giấy, một người đàn ông trung niên hùng hổ xông vào lớp, có ý đồ cầm dao đâm về phía người bạn nhỏ.

Tần Nhu chắn trước người bạn nhỏ, cô ôm bé trai tránh qua một bên, lại bị dao đâm trúng sau lưng, lần nữa tỉnh lại, biến thành "Tần Nhu" bị sốt ở trong bệnh viện.