Tề Ngọc Trân: “Được, Đào Minh, cho An Lâm thêm hai miếng dưa muối.”
Tề Đào Minh nghe chị, cho thêm hai miếng dưa muối vào hộp cơm của thanh niên An.
Dưa muối ăn với cháo còn được, còn với cơm thì hơi mặn, không tốt cho lắm, nên các xã viên không từ chối dưa muối nhưng cũng không xin thêm. An Lâm xin thêm không ai bất mãn.
“Cho tôi một miếng dưa muối là đủ.”
Tống Tầm Chu là người cuối cùng, còn khoảng bốn năm miếng dưa muối trong chậu.
“Được.”
Tề Ngọc Trân nhận cái ca tráng men của anh, xới cơm vào.
Hai thùng cơm không còn dư củ khoai nào, chỉ còn vỏn vẹn một lát khoai, do Tề Ngọc Trân lúc đếm số người cố tình chừa lại.
Không phải cô có tình cảm đặc biệt với thanh niên Tống, chỉ là thấy khoai sọ trưa nay ngon nên muốn mọi người đều được thưởng thức, vì vậy mới cố ý để lại một miếng cho thanh niên Tống.
Nếu đến lượt thanh niên Tống chỉ còn miếng khoai cuối cùng, thì cô cho anh hết phần cơm còn lại.
Tề Đào Minh cố ý chọn miếng dưa muối lớn nhất cho thanh niên Tống. Chờ thanh niên Tống bưng ca tráng men đi ăn trưa, cậu ấy đi lấy hộp cơm của ba mẹ, lúc này chắc ba mẹ đã ăn xong rồi.
Sau khi lấy hộp cơm, hai chị em quay về, đi được nửa đường thì gặp An Lâm đang ăn cơm với Tề Nhị Nha. An Lâm khen bữa cơm trưa:
“Đây mới đúng là bữa cơm trưa của con người, người nấu hôm nay có thể nấu mãi được không?”
Tề Ngọc Trân: “Cơm trưa các gia đình thay phiên nhau nấu, không thể một nhà nấu mãi được.”
An Lâm biết mình chỉ có thể nghĩ vậy thôi, nhưng vẫn nói:
“Vậy lần sau mọi người cẩn thận đấy, đừng để nhà nào bất cẩn nấu cơm. Mạng sống của thanh niên cũng là mạng người, nấu cơm khó nuốt thì khác gì lãng phí lương thực vậy!”
Tề Ngọc Trân không bày tỏ ý kiến gì nhưng trong lòng định sẽ phản ánh với ba mẹ, lần sau nhà thím Triệu không được nấu cơm nữa.
Hai ngày đầu của vụ thu hoạch mùa thu, không chỉ những thanh niên chưa từng làm việc đồng áng, mà ngay cả những nông dân địa phương có kinh nghiệm cũng mệt lã người. Vụ thu hoạch đã kết thúc vào giữa tháng mười một.
Sau khi thu hoạch xong, tất cả mọi người trong đội được nghỉ ngơi hai ngày.
Trong hai ngày nghỉ, Tề Ngọc Liên gần như nằm trên giường cả ngày. Cô bé mới học lớp sáu, còn nhỏ tuổi, công việc của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhưng cũng rất mệt mỏi, huống chi là người lớn.
“Chị ơi, đã mua hạt giống rau chưa?”
Tề Ngọc Liên hỏi chị gái khi thấy chị quay lại phòng.
Vụ thu hoạch mùa thu đã qua, lúa đã gặt xong, đồng ruộng cũng không thể để trống, thời tiết lạnh phải trồng rau, mùa xuân năm sau trồng cây lương thực.