Chương 48

“Anh có thể để em hôn đáp lại anh được không?”

Tống Tầm Chu nghiêm túc hỏi cô:

“Có cần anh giúp không?”

“Ừm, em không thấy. Anh có thể đưa tay cho em không?”

Anh đưa tay ra, cô nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi ngồi dậy, trong đêm tối cô không nhìn rõ được gì, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng thông qua tay anh, tìm kiếm đại khái vị trí của khuôn mặt anh, cúi đầu và hôn một cách cẩn thận.

Vị trí của nụ hôn hơi lệch, hôn lên cằm.

Không sao cả, chỉ cần hôn là được, cuối cùng cô cũng không còn rối rắm nữa, nằm xuống ngủ.

...

Ngày hôm sau, khi Tề Ngọc Trân thức, phát hiện Tống Tầm Chu đã ngồi ở bên giường.

“Để anh giúp em tết tóc.”

Tống Tầm Chu thấy cô thức thì muốn giúp cô tết tóc.

“Anh đang cố gắng hay thực sự nguyện ý chải tóc và tết tóc cho em?”

“Coi như cả hai?”

Tề Ngọc Trân kiên trì muốn biết đáp án.

“Mau nói cho em biết, nếu anh không nói, em sẽ không để anh chải.”

“Anh tự nguyện làm điều đó. Trước kia khi quen em, khi nhìn thấy tóc của em, anh đã có suy nghĩ này. Tóc của em rất mượt, giúp em chải tóc có thể giúp anh giảm bớt căng thẳng.”

Chải tóc để giảm căng thẳng?

Tề Ngọc Trân không hiểu lý do cho lắm:

“Nếu là tự nguyện thì em yên tâm. Hôm nay sẽ tết tóc. Hai ngày sau, em sẽ chỉ cho anh cách buộc tóc cao. Chờ anh học xong thì em muốn kiểu tóc nào anh cũng làm cho em được.”

Cô nói xong tỏ vẻ muốn thay quần áo, Tống Tầm Chu liền quay lưng về phía cô.

Thay quần áo xong, cô ra khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế trước chân chồng.

Tống Tầm Chu: “Em nhất định phải dạy anh cho đến khi anh có thể học được cách buộc tóc. Đừng chỉ vì anh vụng về không học được mà không dạy anh nữa.”

“Tất nhiên rồi.”

Gia đình có thêm một người cũng không làm thay đổi nhịp sống của cả gia đình, vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng không cố ý hỏi xem con rể có quen với cuộc sống ở đây không.

Đã có thể sống trong ký túc xá thanh niên được hai năm, không có lý do nào mà không quen ở nhà họ.

Ăn sáng xong, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, cùng nhau ra ngoài.

Đi được nửa đường, cả nhà rẽ ra ba hướng, Tề Ngọc Liên phải đến trường cấp hai của xã, Tề Ngọc Trân đi làm với mẹ cô, còn Tống Tầm Chu đi làm với bố vợ và hai em vợ.

Tháng sáu được coi là mùa nông nhàn, trong thời gian nông nhàn thì công việc đồng áng không còn là nhiệm vụ chính nữa, đàn ông tất bật xây dựng cơ sở hạ tầng, đào kênh, làm đường, còn phụ nữ thì làm các công việc thủ công, dệt vải, chiếu rơm, thời gian rảnh thì làm hộp diêm.

Khi Tề Ngọc Trân rời đi cùng mẹ, cô cảm thấy có chút bất an, lo lắng mẹ sẽ hỏi thăm chuyện của cô và Tầm Chu.

Cũng may dọc đường đi mẹ không hỏi gì, cũng không có ý định hỏi, trên đường hai người chỉ nói chuyện đám cưới ngày hôm qua.

“Đường Nữu vẫn tốt bụng, lòng tốt của con không làm ơn mắc oán, đợi trưa nay Ngọc Liên ăn cơm xong về trường, bảo con bé tiện thể chạy một chuyến đến tặng ít đậu phụ khô cho nhà Đường Nữu.”

Hôm qua, bà Liễu và Đường Nữu đều đưa tiền mừng riêng, Đường Nữu đưa mười đồng, Tề Ngọc Trân trực tiếp đưa tiền cho mẹ cô nên bà ấy nhớ kỹ.

Như đã thống nhất từ trước, mẹ là người quản lý tiền mừng, mấy năm qua, tiền mừng đều là mẹ đưa cho các gia đình khác, lần này cuối cùng cũng đến lượt gia đình thu lại tiền.

Mẹ giữ tiền biếu để cô không phải bận tâm.

Tề Ngọc Trân không quan tâm đến tiền mừng, nhưng cô nhớ rõ Đường Nữu đã cho cô bao nhiêu.

Mười đồng không phải là một số tiền nhỏ, không biết Đường Nữu phải mất bao lâu mới tiết kiệm được số tiền đó, dù sao cô ấy là người duy nhất trong nhà có thể coi là có sức lao động nhất.

“Buổi trưa con sẽ nhắc nhở Ngọc Liên.”

Kết hôn không bao lâu, hiển nhiên Tề Ngọc Trân cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bình thường cô phải làm một số việc nhà, chỉ cần chồng không có việc gì thì anh sẽ chủ động đảm nhận.

Cơm trưa cũng do anh nấu.

Lúc nông nhàn, đàn ông cũng phải làm những công việc nặng nhọc, xong việc có thể được nghỉ nửa ngày.