Chương 47

“Lại trêu chị.”

Tề Ngọc Trân bất đắc dĩ.

Sau khi Tống Tầm Chu chuyển đến, quần áo của đôi vợ chồng trẻ được chia ra giặt.

Tề Ngọc Trân và mẹ cô đề cập đến vấn đề giặt quần áo, trước đây quần áo trong nhà đều được giặt chung, nếu sau khi kết hôn muốn tách ra thì mẹ cũng không có ý kiến.

Trong lúc chồng đang giặt quần áo thì cô ở bên cạnh lau tóc, khi tóc không còn nhỏ nước nữa, cô tạm thời mặc kệ tóc và dùng nước giặt quần áo để giặt giẻ lau nhà.

Giặt quần áo xong, chồng mới cưới tiến vào phòng, Tống Tầm Chu nói:

“Anh giúp em chải tóc, trước khi chải tóc thì dùng khăn khô lau tóc.”

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. Thật ra anh rất thích quá trình này.”

Tống Tầm Chu lấy một chiếc khăn khô.

Tề Ngọc Trân đoán:

“Là quá trình chải mái tóc lộn xộn trở nên mượt mà gọn gàng?”

Cô dường như đã nhận ra chồng mình không chỉ thích sự sạch sẽ mà còn thích... sự gọn gàng?

Hôm nay anh đã sắp xếp một phần hành lý, thuận tiện “cải tạo” tủ quần áo trong phòng.

Vì trong tủ có quần áo của mình nên cô nhớ rõ trước khi “cải tạo” trông như thế nào.

Chồng cô không cải tạo cái tủ mà là sắp xếp lại hết quần áo bên trong.

Khi thấy cô đứng trước tủ quần áo, không biết phải phản như thế nào, anh hỏi cô có phải không quen không, anh có thể sắp xếp theo thói quen của cô.

Cô nhớ rõ mình đã nói:

“Anh nói thử sau này sao em có thể nhẫn tâm lấy quần áo ra? Em tuỳ tiện lấy một bộ như làm hỏng nó.”

Quần áo lớn nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hài hòa đến mức cô không nỡ làm hỏng.

Nghe cô không ngại, anh trả lời:

“Không sao đâu, em có thể tùy tiện lấy, việc sắp xếp để anh. Nếu không tìm được bộ quần áo nào thì cho anh biết đặc điểm màu sắc để anh giúp em tìm.”

Tống Tầm Chu dùng khăn khô giúp cô lau tóc:

“Cũng gần giống như em nói, nhưng không tới mức lộn xộn. Anh giải thích với em trước là anh chỉ chải tóc cho em thôi, thậm chí còn chưa chải tóc cho em gái anh.”

Tề Ngọc Trân biết hoàn cảnh gia đình anh, anh là con trai cả trong nhà, có một em gái và một em trai.

“Mặc kệ anh có chải tóc cho người khác hay không, anh chải tóc cho em đã giúp em bớt được nhiều việc, sau này có thời gian thì anh cắt tóc giúp em đi.”

“Được.”

“Không cần cắt quá ngay ngắn, tốn thời gian lắm, chỉ cần cắt vài đường là đủ rồi.”

Nếu để ý kỹ sẽ thấy không chỉ quần áo mà cả vị trí của đồ đạc trong phòng cũng đã thay đổi, được sắp xếp ngăn nắp hơn.

“Em muốn anh cắt cho gọn gàng thì anh cũng không làm được. Tóc và quần áo không giống nhau.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai vợ chồng trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, cuối cùng chín giờ nằm trên giường.

Đôi nam nữ yêu nhau được hai năm thậm chí còn chưa nắm tay nhau, đêm đầu tiên ngủ cùng nhau, không có sự giao tiếp sâu sắc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng không phải Tề Ngọc Trân đề nghị, mà là Tống Tầm Chu đề nghị:

“Ngọc Trân, chúng ta vừa mới kết hôn, trước tiên từ từ tìm hiểu, chờ về sau quen thuộc thì... được không? “

“Được.”

Cô đoán ngoài việc không quen thuộc lẫn nhau nhau thì còn có một nguyên nhân khác.

Anh không muốn làm chuyện thân mật sau khi tắm, vì có thể sẽ phải đi tắm lần nữa.

May là cô tạm thời cũng không có suy nghĩ đó.

“Đêm nay nắm tay trước, em mệt thì rút tay ra.”

Tống Tầm Chu nắm tay cô.

Khoảng mười phút sau, Tề Ngọc Trân đặt tay còn lại lên mu bàn tay của Tống Tầm Chu, như thể cô đang dùng cả hai tay mình nắm lấy tay anh.

Giọng cô có vẻ buồn ngủ:

“Tầm Chu, em muốn đi ngủ.”

“Muốn ngủ không cần nói với anh, chỉ cần rút tay ra là được.”

“Không được, em phải nói cho anh biết mới có thể buông tay ra. Nếu không giống như em đang tức giận, em không có phớt lờ anh...”

Tề Ngọc Trân quá buồn ngủ, giọng dần dần nhỏ đi.

Tề Ngọc Trân, người sắp chìm vào giấc ngủ, đã bừng tỉnh trong vài phút vì hành động của Tống Tầm Chu.

Anh hôn lên má cô.

Tỉnh được vài phút, cô rối rắm.

Sau khi nhận ra mình có thể sẽ rối rắm không ngủ được, cô mới nói: