Viên Tú Thải biết con rể tương lai của mình có điều kiện nên bảo con gái đừng tiết kiệm.
Người có tiền không cần phải tiết kiệm tiền, không cần thiết, cứ tiêu nếu có thể.
Tề Ngọc Trân: “Dạ.”
“Còn một ngàn đồng còn lại thì con giữ năm trăm đồng, mẹ giữ năm trăm đồng. Mẹ phải tổ chức tiệc cưới cho con. Tiệc cưới chắc chắn sẽ không đến năm trăm đồng, số tiền còn lại sẽ bao gồm cả tiền biếu, mẹ tiếp tục giữ, cứ nói với bên ngoài là có bốn điều lớn và hai trăm đồng, mẹ đã nói với Tiểu Tống rồi, cậu ấy không ý kiến.”
Tề Ngọc Trân cũng không ý kiến, chỉ nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
...
Sau khi Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu mua bốn điều lớn, An Lâm và những người khác mới phát hiện ra.
Không riêng mấy thanh niên mà lúc người thân, bạn bè quen thuộc của nhà họ Tề biết về cuộc hôn nhân của Tề Trân với thanh niên Tống đều được biết cùng lúc, không ai được báo tin trước.
Mọi người đều biết thanh niên Tống kết hôn xong ẽ sống ở nhà họ Tề, cũng không có gì ngạc nhiên, điều đáng ngạc nhiên là thanh niên lại đưa sính lễ nhiều như vậy.
Khi nam nữ trong đại đội kết hôn, lễ hỏi chủ yếu bao gồm ghế, bát, chăn, quần áo, ít khi có bốn điều lớn, chắc dân thành phố nên sính lễ cũng khác?
Ngay cả những thành phố lớn thì không phải nhà nào cũng dám đưa nhiều vậy.
Khoan nói đến sính lễ hậu hĩnh, Tề Trân và thanh niên Tống qua lại với nhau từ bao giờ?
Hai người họ qua lại với nhau từ khi nào? Tại sao không thấy bất kỳ manh mối nào?
Hiện tại mỗi ngày đều có người tới nhà, khi phải làm việc thì đến vào bữa trưa và bữa tối, khi không làm việc, ngoại trừ ăn và ngủ thì tất cả thời gian còn lại đều dành ở nhà Tề Ngọc Trân.
“Thảo nào thảo nào.”
An Lâm gặp Tề Ngọc Trân, tự lẩm bẩm.
Mọi người ngồi trong phòng Tề Ngọc Trân và Tề Ngọc Liên, trước khi nhóm thanh niên An đến, cô đang học cách sử dụng máy khâu, sau khi họ đến, cô tập trung nói chuyện với họ.
Tề Ngọc Liên và Tề Nhị Nha đang nghe chương trình phát thanh trên radio, không ngờ Canh Tuệ cũng đi theo đến đây, nhưng cô ấy chỉ ngồi trên ghế mà không lên tiếng.
Sau khi Canh Tuệ biết cô ấy được mời đến dự tiệc cưới, cô ấy thấy An Lâm đến nhà họ Tề nên cô ấy cũng đi theo.
Một điểm nữa là thỉnh thoảng cô ấy sẽ góp vui chứ không phải lúc nào cũng không muốn giao tiếp với mọi người.
“Chị đã thấy em và Tống Tầm Chu nói chuyện mấy lần, còn tưởng rằng người nhà em sẽ rất nghi ngờ, hẳn em không phải là người chủ động nói chuyện với Tống Tầm Chu, chắc là Tống Tầm Chu tìm em, nhưng tự nhiên cậu ấy nói chuyện với em, thì ra là có ý với em… Hai người đăng ký kết hôn chưa? Mặc dù trông cậu ấy có vẻ hiền lành nhưng không có giấy đăng ký kết hôn thì tuyệt đối không được. Với Đường Nữu không có giấy đăng ký kết hôn là tốt nhưng với em mà nói, không có giấy đăng ký kết hôn là nguy hiểm đầu tiên.”
Cô ấy không thể nói Tống Tầm Chu có ý xấu, chỉ có thể nhắc đến giấy đăng ký kết hôn.
Khi ở nhà, mẹ cô ấy thường truyền kinh nghiệm cho cô ấy. Bà ấy nói nếu có một người rất hoàn hảo thích con thì con phải suy nghĩ xem người kia có tật xấu gì không, nếu không người như vậy tại sao lại thích con.
Cô ấy nghe vậy lập tức phản bác lại mẹ mình, cô ấy có chỗ nào kém, tại sao không xứng với một người đàn ông hoàn mỹ?
Nhưng mẹ cô ấy nói cũng có lý, chắc chắn người đàn ông này có vấn đề gì đó khá lớn.
Đã biết thanh niên Tống có tật xấu là thích sạch sẽ quá mức.
Không đề cập tới tật xấu của nhà trai, một người phụ nữ như Tề Ngọc Trân, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình thì có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn ứng với người đàn ông hoàn hảo.
Nếu hai người không có vấn đề gì nhiều thì chỉ cần loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn.
Tề Ngọc Liên trả lời thay chị gái:
“Có, chị gái em và anh rể em đã đăng ký kết hôn và có giấy đăng ký kết hôn. Nhìn giống như giấy khen vậy.”
Tề Ngọc Trân: “Đã đăng ký rồi. Anh ấy cũng đề cập rằng nếu đăng ký kết hôn ở đây sẽ không có tác dụng ở quê anh ấy, nên nếu chúng em có cơ hội về quê của anh ấy, chúng em sẽ đăng ký lại.”