Chương 20

Tề Ngọc Trân, em trai và em gái rời đi.

Chuyện đêm nay quá chấn động, Tề Ngọc Liên không để ý đến giọng điệu nói chuyện giữa chị gái mình và thanh niên Tống như một cặp vợ chồng già:

“May mà chị nghĩ chu đáo, về nhà pha trà gừng đường đỏ. Nghe nói quần áo sạch sẽ trên người Đường Nữu đều là mẹ chồng và hàng xóm cho mượn.

Khi gia đình chúng ta tới, không ai nghĩ đến việc bưng một bát nước nóng cho Đường Nữu, toàn thân chị ấy run, môi tái đến mức không còn chút máu nào.”

Tề Ngọc Trân: “Cho dù Đường Nữu có uống nước nóng, chị nghĩ vẫn nên pha cho cô ấy một bát trà gừng đường đỏ. Trà gừng đường đỏ làm ấm cơ thể và khiến cô ấy dễ ra mồ hôi.”

Cô cũng mơ hồ thấy bóng dáng Đường Nữu đằng sau đám người, Đường Nữu thực sự không muốn sống nữa, nhưng sau khi nhảy xuống sông chắc chắn cô ấy đã do dự.

Nếu quyết đoán thì lúc này đã không ngồi trong nhà.

Mùa đông mặc quần áo mùa hè nhảy sông là không thực tế, quần áo mùa đông một khi thấm nước chắc chắn sẽ rất nặng, mẹ chồng Đường Nữu có lẽ đã đi kêu cứu sau khi Đường Nữu nhảy xuống sông. Thời gian mà mấy thanh niên nghe tin chạy tới đã đủ khiến Đường Nữu chết đuối, nếu không chết cũng sẽ hôn mê.

Sông không sâu lắm, cho nên lúc Đường Nữu nhảy xuống nhất định là đã hối hận do dự.

Tề Ngọc Trân cảm thấy mùa hè tắm nước giếng cũng đã lạnh rồi, vẫn phải đun nước. Hơn nữa, Đường Nữu đã ngâm mình trong dòng sông lạnh hồi lâu nên muốn pha trà gừng đường đỏ, sưởi ấm cho Đường Nữu, để cô ấy bình tĩnh lại.

Ba người về đến sân nhà Đường Nữu, lần này trong sân không còn nhiều người nữa, Viên Tú Thải chưa có ý định về, để bọn trẻ về nhà ngủ trước.

Trên đường về nhà, Tề Ngọc Liên hỏi anh ba Tề Đào Thanh mọi việc diễn ra như thế nào.

Khi họ từ ký túc xá thanh niên về, người trong sân đã bớt đi rất nhiều, giọng của mẹ cũng đã bình tĩnh lại.

Tề Đào Minh: “Buổi tối để Đường Nữu đến nhà Kiều Cô ngủ, đúng lúc nhà Kiều Cô có chỗ cho cô ấy ngủ.”

Kiều Cô là đội trưởng nữ, tên của cô ấy là Tề Kiều Cô.

Người lớn biết tên cô ấy, gọi cô ấy là Kiều Cô. Một số trẻ em không biết tên cô ấy, cho rằng Kiều Cô là kiểu xưng hô giống cô dì thím bác nên cũng gọi theo người lớn. Kiều Cô cũng không sửa lại, để mọi người gọi cô ấy như vậy.

Tề Ngọc Trân và những người khác biết Kiều Cô là tên thật của đội trưởng nữ, nhưng vẫn gọi cô ấy là Kiều Cô.

Con gái Kiều Cô đã kết hôn được mấy tháng, trong nhà còn một chiếc giường trống để Đường Nữu ngủ tạm.

Tề Đào Thanh không nhịn được nói:

“Ban đêm mẹ Phương Cường chửi bới, nói Đường Nữu là hại người khác, Đường Nữu chỉ có một cái mạng, nếu như thanh niên Tiết cứu người mà bị chết, cô ấy và hai cô con gái có ba mạng cũng không đền nổi… Em thấy Phương Cường ngoài mặt ra vẻ như không đánh nhưng sau khi mọi người về rồi vẫn sẽ đánh Đường Nữu một trận.

Cho nên mẹ và Kiều Cô bàn bạc xong, bảo Đường Nữu đi theo Kiều Cô về nhà, hai cô con gái của Đường Nữu cũng sẽ đến đó với cô ấy.”

Nhà họ có phòng trống, giường trống, nhưng việc này phải do đội trưởng nữ Kiều Cô lo liệu, con gái nhà Kiều Cô đã lập gia đình nên sống ở nhà Kiều Cô sẽ tiện hơn ở nhà họ.

Về lý thuyết, chẳng phải nhà Kiều Cô sẽ bất tiện hơn sao?

Nhà Kiều Cô có một con trai và một con dâu, nếu ba người Đường Nữu chuyển đến, thế nào con dâu cũng sẽ phàn nàn.

Nhưng điều họ lo nhất là Phương Cường sẽ tới kiếm chuyện, Ngọc Trân và các em của cô không giỏi đối phó với lưu manh, không phải lúc nào Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng ở nhà đề phòng Phương Cường tới gây chuyện.

Hơn nữa, gia đình ba người Đường Nữu chỉ ở tạm thời, đội sẽ sắp xếp cho Đường Nữu trong thời gian sớm nhất.

Tề Ngọc Liên: “Thu Liễu bốn tuổi, còn Nhị Thu chỉ mới hai tuổi, ở tuổi đó chỉ biết khóc. May là có Kiều Cô hỗ trợ chăm sóc. Đường Nữu như người mất hồn... Chẳng lẽ mất hồn thật? Linh hồn bị ma da bắt rồi! Công xã chúng ta ai biết làm phép nhỉ. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải làm lễ.”