Chương 15: Người mẹ tiện nghi

Lý Xuân Phương càng nói càng hăng say, căn bản là không chú ý tới ánh mắt của những người khác.

“Cháu trai của chị dâu nhà mẹ đẻ con tuổi tác không sai biệt so với Vãn Vãn là bao, rất là xứng đôi, con cảm thấy thân càng thêm thân như vậy rất tốt.”

Bà nội Dư lạnh mặt nhìn chằm chằm Lý Xuân Phương, không thèm che giấu ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

“Lý Xuân Phương, chuyện của Vãn Vãn cô đừng động vào, cô cũng không nhìn lại xem người ở bên nhà mẹ đẻ cô là người như thế nào, càng đừng nói đến đứa cháu trai của chị dâu cô, trong mấy đại đội quanh đây thanh danh của nó còn không so được với cả thằng ba, tuổi còn nhỏ đã hay trộm cắp, vậy mà còn dám nói là xứng đôi với Vãn Vãn nhà ta, cô về bảo nó tự đái ra một bãi mà soi gương lại đi, đúng là đen đủi mà.”

Chú ba Dư nằm không cũng trúng đạn, lúc này ông ta cũng không dám chen mồm vào, chuyện ở trong nhà, chỉ cần đề cập đến Dư Vãn Vãn,thì mẹ già nhà ông ấy đều như ăn phải thuốc súng vậy.

Bà nội Dư càng nghĩ càng cảm thấy giận, “Thằng cả, chờ sau khi vụ mùa kết thúc thì nhanh chóng đưa cái thứ ăn cây táo rào cây sung này về nhà mẹ đẻ đi, nếu còn chưa nghĩ thông suốt thì đừng có bước vào cửa nhà họ Dư.”

Dư Kiến Quốc đồng ý hai tay hai chân, tính tình khó đoán này của vợ ông ta thật sự không ổn.

“Mẹ, mẹ không thể làm như vậy được, tốt xấu gì con cũng đã vì nhà họ Dư mà sinh con đẻ cái làm việc nhiều năm như vậy rồi mà.”

Bà nội Dư hừ lạnh một tiếng, căn bản là không có quan tâm đến bà ta.

Lý Xuân Phương thấy cả nhà không có ai đứng lên nói đỡ cho mình, thì liền dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về Tần Nguyệt, dù sao cả hai đều là con dâu, bà ta cảm thấy cả hai sẽ có chung tiếng nói.

Kết quả Tần Nguyệt căn bản là không nhìn thấy bà ta đang cầu cứu mình, chỉ lo gắp đồ ăn cho Dư Vãn Vãn, thoạt nhìn giống như bà mới chính là mẹ ruột của Dư Vãn Vãn.

Lý Xuân Phương thấy không ai để ý đến mình, cũng không tiện nói gì thêm nữa, bà ta nghĩ từ bây giờ đến khi mùa vụ kết thúc ít nhất vẫn còn đến nửa tháng nữa, thời gian lâu như vậy, mẹ chồng nhất định sẽ quên mất việc này, nghĩ vậy bà ta liền cảm thấy an tâm.

Dư Vãn Vãn nhìn về phía người mẹ tiện nghi của mình, cô biết, bà ấy không xấu, chỉ là đã bị người nhà mẹ đẻ tẩy não nghiêm trọng vậy nên bây giờ bà ấy mới có dáng vẻ này, ngày tháng còn dài, Dư Vãn Vãn thầm nghĩ, sẽ có một ngày cô bẻ thẳng lại được tam quan của mẹ.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, thừa dịp trời còn sớm, mọi người đều đi đánh răng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.

Lý Xuân Phương vừa mới đi vào phòng thì liền thấy những đồ vật mà thím hai Dư mua cho Dư Vãn Vãn, “Vãn Vãn, nhiều đồ như vậy, dù sao con cũng không ăn hết được, để mẹ mang đi cho mấy người anh họ của con một ít.”

Nói xong thì liền duỗi tay hướng về phía đống đồ ăn kia.

Những thứ này là do thím hai Dư đặc biệt mua cho Dư Vãn Vãn, khi bà nghe nói Dư Vãn Vãn bị ngã vỡ đầu, thì liền đi mua hai túi kẹo bạch thỏ và một hộp sữa mạch nha, còn có cả bánh trứng gà và hai hộp sữa bột vô cùng hiếm có.

Lý Xuân Phương nhìn thấy mấy thứ này thì vô cùng đỏ mắt, trong tay bà ta không có tiền, tiền của cả nhà đều nằm trong tay bà nội Dư, những thứ tốt cũng đều bị khóa ở trong phòng bà nội Dư, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy.

Khi Lý Xuân Phương đang duỗi tay muốn lấy kẹo bạch thỏ, thì Dư Vãn Vãn trực tiếp đánh một cái vào tay bà ta, Lý Xuân Phương bị đau kêu lên một tiếng.

Ở bên cạnh phòng Dư Vãn Vãn chính là phòng của bà nội Dư, nghe được động tĩnh liền lập tức đi xem.

“Sao lại thế này?”

Lý Xuân Phương nhìn mu bàn tay đỏ lên do bị đánh của mình, lập tức cáo trạng với bà nội Dư.

“Mẹ, người nhìn xem, con bé bị mọi người sủng đến vô pháp vô thiên rồi, hôm nay còn dám đánh cả mẹ ruột của mình.”

Bà ta vừa nói vừa giơ mu bàn tay vừa bị đánh ra cho bà nội Dư xem.

Nhưng bà nội Dư không lập tức tin lời nói của Lý Xuân Phương, mà hỏi: “Vãn Vãn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”