Chương 47: Bắt cá

Quay đầu nhìn lại, chính là tên mập Hạ Vương Chi, anh ta chạy lại đây gọi người: “Hạ Nghị, anh xuống nước làm gì?”

Hạ Nghị thầm nghĩ mình không thể nói xuống nước bắt cá cho cô ngốc, chỉ có thể qua loa cho xong trả lời: “Tôi bắt ít cá, buổi tối nếu như đói bụng tôi lại nướng ăn.”

Hạ Vương Chi nghe thế, hóa ra là như vậy.

Lòng Hạ Vương Chi nói thế nhưng cậu không gạt được tôi đâu.

Nhưng bây giờ Hạ Nghị lộ vẻ không muốn nói, anh ta lại không thể trực tiếp.

Tính cách của Hạ Nghị anh ta hiểu, biết người này không hy vọng người khác hỏi quá nhiều chuyện anh không muốn nói.

Hạ Vương Chi chỉ có thể tìm cơ hội, bây giờ đi cũng không cam tâm, bèn xắn ống tay áo lên: “Vậy tôi cũng bắt một ít cá ăn.”

“Bây giờ cá ít, xem vận may vậy.”

Dù sao khi đào đập chứa nước, lúc đó có không ít cá chạy đi, rất nhiều người đều biết tin tới bắt cá.

Bây giờ có lẽ trong suối cũng chỉ có “Hai ba con” .

Cá bơi nhanh ở trong nước, hơn nữa cả người trơn tuồn tuột, không dễ bắt như thế.

Hạ Vương Chi thất bại nhiều lần, ngược lại Hạ Nghị cầm một cây cọc gỗ cắm xuống một cách chính xác.

Trời đã tối rồi, anh cũng không đi đến chỗ nước sâu, bắt năm con cá cho Bách Nguyệt.

Hạ Nghị nhìn năm con cá này, thầm nghĩ tạng người như Bách Nguyệt, có lẽ không ăn nhiều, năm con cá vẫn có thể cho đối phương ăn no.

Hạ Vương Chi chỉ bắt được một con cá một con cua.

Trên đường hai người về nhà có một đoạn đường đi cùng nhau.

Hạ Vương Chi hỏi dò: “Hạ Nghị, hôm nay sao anh đột nhiên tức giận vậy?”

Hạ Nghị cười gằn: “Chuyện trong thôn người khác, một đám đàn ông đàn ang các cậu xem chuyện cười của một cô gái, không xấu hổ sao?”

Hạ Vương Chi lúng túng sờ mũi, hình như cũng có lý.

Quả thật là một chuyện khá lúng túng.

Hạ Vương Chi bỗng nhiên lại cảm thấy có lẽ chỉ là đột nhiên tinh thần trọng nghĩa của Hạ Nghị tăng cao, chưa chắc có quan hệ gì với Bách Nguyệt.

Hai người đi tới con đường giao nhau, Hạ Vương Chi vẫn đi theo sau lưng Hạ Nghị.

Hạ Nghị dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía anh ta, lông mày nhíu chặt, hỏi: “Cậu đi theo tôi à?”

Hạ Vương Chi cười hì hì: “Tôi chỉ có một con cá, có lẽ còn không đủ nhét kẽ răng tôi, tôi không cần, cho anh hết.”

Hạ Nghị cầm lấy cá, nói với anh ta: “Đưa cá cho tôi, cậu không cần đến nữa.”

Hạ Vương Chi khó mà tin nổi nhìn anh, má ơi một tiếng.

Như thế quá đáng rồi.

Dù sao mình cũng là bạn bè của anh, lấy cá và cua của mình, còn không cho mình qua đó thử mùi vị.

Đây gọi là gì?!

Hạ Vương Chi cố ý muốn qua đó.

Bởi vì anh ta cảm thấy cử chỉ khác thường của Hạ Nghị có thể liên quan đến Bách Nguyệt.

Ngày hôm nay anh ta nhất định phải hỏi rõ ràng.

Nếu không trong lòng không cam tâm.

Hạ Vương Chi không quanh co vòng vèo với anh, trực tiếp nói chuyện lần trước mình nhìn thấy Bách Nguyệt nấu cá.

Hạ Nghị trầm mặc chốc lát, sau đó cộc cằn đáp: “Vậy cậu lại đây.”

Bách Nguyệt vốn đang vui vẻ đợi trong lều, nghe thấy tiếng bước chân đang muốn đi ra ngoài nghênh đón chồng, không nghĩ tới cô còn nghe thấy tiếng bước chân xa lạ.

Có người thứ hai đến.

Bách Nguyệt không biết có cần đi ra ngoài hay không, cô đi ra từ trong lều, vòng tới phía sau lều, từ trong khe hở nhìn người.

Phát hiện người tới chính là người đàn ông lần trước tự xưng là bạn tốt của Hạ Nghị.

Hạ Vương Chi thấy trong lều không có ai, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Nghị.

Hạ Nghị đi nhanh vài bước, đi vào lều bạt, nhìn khắp nơi.

Anh có chút nóng nảy, đầu óc của cô ngốc này có hơi cứng đầu.

Nếu như cô muốn đợi mình, vậy thì nhất định sẽ chờ đợi mình, không thể vô duyên vô cớ rời đi.

Thậm chí Hạ Nghị còn nghĩ có phải là thằng quỷ già chết tiệt nào kéo cô ngốc đi rồi không.

Hạ Nghị chỉ sợ tình huống như thế, những lão già độc thân đó là nhân tố không xác định.

Nếu như là người khác, Hạ Nghị chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.

Thế nhưng Bách Nguyệt…