Chương 46: Sao anh nổi giận

Nhị Nữu đó quả nhiên là trước sau sắc mặt khác nhau, trước mặt mình biểu hiện rất ngoan ngoãn, nếu không phải cô ta đạp đồ ở trước mặt Bách Nguyệt, Hạ Nghị còn thật sự bị cô ta lừa gạt.

Mọi người thấy Hạ Nghị có vẻ tức giận, không rõ vì sao hỏi: “Anh Hạ, sao anh nổi giận vậy?”

Hạ Vương Chi ở trong đám người nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, suy nghĩ trong lòng càng rõ ràng.

Lần trước anh ta đã nhìn thấy Hạ Nghị đi bắt cá, kết quả cá của Hạ Nghị lại ở trên tay Bách Nguyệt .

Anh ta đã cảm thấy hình như hơi có vấn đề.

Thế nhưng Hạ Nghị vẫn luôn không nói, anh ta cũng không coi là chuyện đáng kể.

Bây giờ Hạ Nghị bởi vì chuyện này lập tức nổi giận.

Não Hạ Vương Chi chợt lóe ánh sáng, đột nhiên mở miệng: “Mẹ kiếp!”

Anh ta kêu như thế, mọi người đều bị giật mình.

“Tên béo chết bầm, cậu làm gì thế?”

Hạ Vương Chi vội vàng xin lỗi, biểu thị mình vô tình la to.

Trong lòng Hạ Vương Chi khϊếp sợ, không phải chứ! Người đàn ông ngày hôm qua đi cùng Bách Nguyệt chính là Hạ Nghị.

Hạ Vương Chi nghĩ chờ thời gian tìm Hạ Nghị tâm sự.

Xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào.

Cô ngốc kia rốt cuộc có gì tốt.

Có nhiều cô gái muốn làm em gái của anh, sao nhất định phải tìm một kẻ ngốc ngay cả nói chuyện còn không rõ ràng, rề rà gấp chết người ta

Lại nói, cho dù anh coi trọng, mẹ của anh có thể đồng ý không?

Gia đình anh chỉ có một đứa con trai độc đinh, chờ anh nối dõi tông đường đây.

Tìm một đứa ngốc kết hôn, sinh ra đứa con cũng là đồ ngốc thì làm sao bây giờ?

Mãi đến tận buổi chiều, bọn họ tan làm sớm.

Nguyên nhân tan làm là có mấy tảng đá cần nổ tung, uy lực nổ khá lớn, những người làm việc nặng gần khu vực nổ đều không thể tiếp tục ở lại.

Hơn nữa cách xa vẫn rất nguy hiểm, mọi người sợ mảnh vỡ bắng tung tóe.

Hạ Nghị mừng rỡ ung dung, anh nằm ở trong lều của mình, tùy ý vắt vẻo hai chân.

Là lều vải, nhưng thật ra là lấy vải nhựa tránh mưa dựng lên, còn rất lớn.

Hạ Nghị lại nghe thấy tiếng bước chân của Bách Nguyệt.

Khi bước chân dừng lại, Bách Nguyệt thò đầu ra nhìn anh, ngọt ngào gọi anh: “Anh, chào buổi chiều.”

Hạ Nghị thầm nghĩ ngay cả lúc này cô cũng không trầm mặc ít nói.

“Làm gì thế?”

Mặt mày Bách Nguyệt cong cong: “Em muốn ăn cá.”

Cô nói lời lẽ thẳng thắn hùng hồn.

Hạ Nghị hoảng hốt cảm thấy hình như mình có thêm một cô em gái, hơn nữa miệng của cô em gái này rất ngọt, biết làm nũng, thế nhưng bình thường cũng rất cần cù lo liệu việc nhà.

Bình thường còn rất chịu khó tặng đồ cho mình.

Sau khi Hạ Nghị cắn chặt răng, hung dữ nói: “Được, ông đây phục cô rồi, vậy thì đi bắt cá cho cô.”

Mặt mày Bách Nguyệt cong cong.

Bách Nguyệt ở đây chờ anh, Hạ Nghị đi bắt cá: “Tôi nói với cô trong nước không có cá gì, có lẽ chỉ có mấy con, cô đừng ghét bỏ ít.”

Bách Nguyệt mím môi lắc đầu một cái.

Cô không có ý chê.

Hạ Nghị đi hai bước lại vòng trở về.

Anh chỉ vào Bách Nguyệt, gằn từng chữ nói: “Tôi nói với cô, đừng tiếp tục giúp tôi giặt quần áo, nhất là qυầи ɭóŧ của tôi!”

Hạ Nghị cũng không muốn nói trắng ra như vậy, thế nhưng anh sợ cô ngốc này cố ý không nghe lời của mình.

Hạ Nghị liên tục xác định: “Nghe hiểu không?”

Bách Nguyệt lòng không cam tình không nguyện gật đầu.

“Ờ.”

Lúc này Hạ Nghị mới yên tâm lại.

Anh thầm nghĩ chuyện này là sao, cô ngốc này vừa nhìn đã biết là thích mình này.

Mẹ kiếp, nếu như người bình thường cho dù thích mình cũng sẽ không chủ động lớn mật hơn nữa lời lẽ khẳng khái như thế.

Ngược lại sau khi người ta ngốc rồi, lá gan cũng lớn.

Cô gái trẻ giặt qυầи ɭóŧ cho đàn ông khác, cô cũng không ghét bỏ xấu hổ.

Thậm chí Hạ Nghị còn cảm thấy may mắn lần kia lúc Bách Nguyệt giặt toàn bộ quần áo giúp mình, mình không làm bẩn qυầи ɭóŧ.

Hạ Nghị đến bên dòng suối, đang muốn xuống nước, bỗng nhiên bị người ta gọi lại.