“Chị ba không phải nói em còn là con nít sao?” Lâm Thính Vân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngay sau đó lại xoay người lấy ra đôi bao tay rắn chắc mới tinh từ dưới gối đầu của mình nhét vào trong lòng ngực Lâm Thính Vãn, “Chị ba, bao tay này cho chị, nghe nói ở phương Bắc vô cùng lạnh, trước kia chị dâu về nhà nói mùa đông bên kia âm hai ba mươi độ, chị qua đó nhất định phải nhớ mang mũ bao tay, đừng để bị đông lạnh.”
Lâm Thính Vãn cũng có một đôi bao tay, là mẹ đưa cho cô cùng em gái, cho nên cô cũng không nhận lấy bao tay của Lâm Thính Vân nói, “Chị có rồi, mùa đông trời lạnh em lại đi học sớm, đừng để bản thân bị đông lạnh, giữ lại mang đi.”
Lâm Thính Vân thấy chị ba không cần liền lập tức giận dỗi hừ một tiếng, “Chị có bao tay khác với chuyện em tặng bao tay cho chị, nếu chị không nhận, em liền không nhận chị là chị ba của em nữa.”
Lâm Thính Vãn thấy em gái đột nhiên giận dỗi thì nhanh chóng nói, “Được rồi, chị nhận lấy còn không được sao?”
Nói xong lại lấy thứ mà bản thân chuẩn bị sẵn ra cho em trai em gái, đưa cho em gái một hộp kem bảo vệ da, trời mùa đông lạnh lẽo, gió lại lớn, em gái cũng sắp thành thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp như thế thì phải cẩn thận bảo vệ mới được, “Sau này mỗi sáng, mỗi tối rửa mặt xong thì nhớ phải lấy một chút thoa lên mặt, miễn cho bị gió lạnh thổi nứt da mặt.”
Ngày thường Lâm Thính Vân đều không quá chú trọng mấy chuyện này, nhưng mà dù thế nào thì cũng là cô bé mười bốn mười lăm tuổi, cũng là tuổi yêu thích làm đẹp, cầm kem bảo vệ da chị ba đưa thích đến mức không buông tay, “Cảm ơn chị ba.”
Lâm Thính Vãn chuẩn bị cho em trai một chiếc khăn quàng cổ bằng nhung.
Để lại cho cha mẹ chính là phong thư có chứa 300 đồng tiền, hiện tại tiền lớn nhất là mười đồng tiền, một chồng dày cộm được Lâm Thính Vãn đặt dưới gối của mẹ mình.
Chờ lúc Trình Hoa Trân phát hiện thì Lâm Thính Vãn đã ngồi trên chuyến xe lửa khởi hành về phương Bắc.
Mà ở trạm dừng chân bên kia, vốn dĩ Lâm Tri Học đều chuẩn bị sẵn sàng đến đón em gái, kết quả lại lâm thời nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, Liên Chiến đã sớm ngóng trông Lâm Thính Vãn lại đây, biết được Lâm Tri Học phải làm nhiệm vụ, lập tức nhảy ra nói, “Ông Lâm, cậu cứ yên tâm làm nhiệm vụ đi, em gái cậu cứ để tôi đi đón cho.”
“Chân lành rồi sao? Có thể lái xe à?” Lâm Tri Học nhăn mi nhìn thoáng qua Liên Chiến còn có chút què chân, như vậy anh ấy có thể yên tâm để Liên Chiến đón em mình sao?
Nào biết Liên Chiến cũng đã có chuẩn bị trước, vội vàng nói, “Ông Lâm, vậy là cậu chưa biết rồi, bạn từ nhỏ của tôi là đội trưởng vận chuyển nhanh, đến lúc đó tôi bảo nó lái xe đưa tôi đến đón em gái cậu.”
Là tài xế vận chuyển nhanh lái thì Lâm Tri Học cũng coi như yên tâm, vừa định đồng ý, Cố Luật Hoài từ ngoài cửa bước vào, bởi vì đi trong trời gió tuyết nên trên người anh còn mang một thân khí lạnh vào phòng.
Anh đi vào không hề nhìn Liên Chiến, nhưng lại đi đến bên cạnh Lâm Tri Học không thèm để ý mà nói, “Khi nào em gái cậu lại đây?”
“Giữa trưa ngày mai sẽ đến ga tàu hoả trong thành phố.”
Cố Luật Hoài suy nghĩ một chút, “Ngày mai tôi có chút việc trong bộ vật tư thành phố, sẵn tiện giúp cậu đón người trở về, hiện tại bên vận chuyển nhanh cũng không rảnh rỗi, đừng lãng phí thời gian của bọn họ.”
Cố Luật Hoài đoan chính, chính trực vừa mở miệng trực tiếp làm cho Liên Chiến không có cơ hội.
Liên Chiến:??
“Ông Cố, cậu làm như vậy là không được rồi, đã nói là để tôi đón em gái rồi mà.” Liên Chiến đợi lâu như vậy mới có cơ hội, không nghĩ tới Cố Luật Hoài vừa xuất hiện liền hớt tay trên, anh ta cũng liền bất chấp vết thương nhảy dựng lên.
Còn Cố Luật Hoài lại nói với giọng điệu bình đạm, “Mấy ngày nay bên vận chuyển nhanh đều đang dự trữ vật tư ở trạm dừng chân, cậu còn cố ý bảo bọn họ đi một chuyến là muốn bị phê bình sao?”
Liên Chiến có chút nổi giận nói, “Vậy tôi lái xe đi.”
“Chân của cậu còn không nhanh nhẹn, hiện tại tuyết đọng bên ngoài rất dày, cậu không muốn sống còn muốn kéo người khác theo cùng à?”