Lời phía sau là bà ta tự thêm vào, dù sao con gái đã kết hôn với Kiến Thiết thì từ nay về sau đều là người cùng một nhà, nó không sắp xếp cho Đại Quân nhà bà ta thì còn có thể cho ai chứ.
Lời này vừa ra liền khiến mấy người bên cạnh đồng thời kinh ngạc hô lên một tiếng, vài người chen chúc đến trước mặt Lưu Kim Hoa hỏi, “Kim Hoa, lời chị nói là thật à? Đại Quân nhà chị sắp đến làm ở Cung Tiêu Xã sao?”
Lưu Kim Hoa đắc ý dào dạt nhướng mày, giống như thật mà nói, “Tôi còn có thể lừa mọi người sao?”
Giọng điệu kiêu ngạo tăng thêm vài phần đáng tin cho lời nói dối, mọi người liền càng tin, vì thế ánh mắt nhìn về phía Lưu Kim Hoa cũng trở nên khác hẳn, thái độ nịnh bợ không thể rõ ràng hơn.
Lưu Kim Hoa nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày như vậy, cả người thần thanh khí sảng, bởi vì chồng bà ta không phải người địa phương, ở rể trong nhà bà ta, thời buổi này ở rể liền đại biểu cho nhà không có anh em, không có con trai ở nhà sẽ bị người ta xem thường.
Ngặt nổi chồng bà ta lại là kẻ thật thà yếu đuối, đây vẫn là lần đầu tiên trong mấy năm nay bà ta được hãnh diện như vậy.
Mà lúc này Lưu Phượng Chi càng là thu hồi lại cảm giác nghẹn khuất khi bị bắt làm việc cho nhà họ Phùng, nhìn thấy Phùng Kiến Thiết vì nâng thể diện cho cô ta mà cố ý mượn một chiếc xe đạp, cô ta liền biết bản thân đã bắt chẹt người đàn ông này.
Cô ta như con khổng tước kiêu ngạo đi theo Phùng Kiến Thiết ra ngoài.
Chỉ là đội ngũ đón dâu náo nhiệt vừa mới đi đến cửa lớn của toà nhà công nhân viên chức thì đã bị một trận khóc la ngăn lại, sau đó là một trận tiếng mắng chửi đánh nhau ầm ĩ.
Tức khắc làm mọi người trong toà nhà công nhân viên chức đều không rõ ra sao, đây là đã xảy ra chuyện gì?
Người hóng hớt tuyến đầu như Lý Thuý Phân sớm đã nắm giữ được chuyện lớn phát sinh ở toà nhà công nhân viên chức hôm nay.
Nhìn thấy Trình Hoa Trân trở về, Lý Thuý Phân liền nhịn không được tiến lên gọi bà ấy lại, “Chị Hoa Trân, chị có nghe nói gì chưa?”
Giữa trưa Trình Hoa Trân có nghe nói một ít, hơi gật gật đầu.
Lý Thúy Phân lập tức lắc đầu “Tấm tắc” hai tiếng nói, “Chị dâu, buổi sáng chị chưa thấy cảnh đó đâu, làm nhà họ Lưu cùng nhà họ Phùng đều không dám ngẩng đầu lên.”
Nguyên lai là Phùng Kiến Thiết thừa dịp đi công việc liền thông đồng với một quả phụ ở thôn Đào Thuỷ, nghe nói trong nhà quả phụ có giấu vàng, anh ta vì dụ dỗ quả phụ đưa nén vàng cho mình liền hứa hẹn sẽ cưới cô ta.
Kết quả quả phụ kia tin là thật, đem hai nén vàng mà người chồng đã qua đời để lại cho cô ta đều giao cho Phùng Kiến Thiết, nào ngờ không chờ đến Phùng Kiến Thiết cưới mình liền nghe tin anh ta kết hôn, đương nhiên quả phụ không muốn, dù sao cô ta đã là quả phụ rồi, không còn tiền đương nhiên cũng không thèm để ý danh tiếng của mình, cô ta chọn ngay hôm nay ngày mà Phùng Kiến Thiết kết hôn mang theo người đến quậy, người cô ta mang đến cứ nhắm ngay Phùng Kiến Thiết mà đánh.
Lý Thúy Phân vừa nói vừa nhịn không được che miệng cười, “Lúc Phùng Kiến Thiết bị mang đi hai con mắt đều sưng đến không thể nhìn thấy ai, chị không thấy bộ dạng chật vật kia đâu.” Mất mặt muốn chết.
Trình Hoa Trân nghe nói Phùng Kiến Thiết bị mang đi, liền mở miệng hỏi, “Cậu ta bị ai mang đi?”
Lý Thúy Phân lập tức lại nói, “Đúng rồi, còn có một chuyện đặc sắc hơn nữa.”
“Chuyện gì?”
Lý Thúy Phân nhìn trái nhìn phải xác nhận không có ai mới giơ tay che miệng nói nhỏ bên tai Trình Hoa Trân, “Phùng Kiến Thiết lợi dụng công việc cầm không ít đồ của Cung Tiêu Xã, sau đó đã bị người ta tố cáo, nghe nói mấy năm nay đồ cậu ta lấy đã lên tới ngàn đồng tiền, hiện tại lại bị quả phụ báo công an cậu ta chơi lưu manh, chắc chắn cậu ta sẽ không giữ nổi công việc.”