Chương 43

Trình Hoa Trân đã sớm biết Phùng Kiến Thiết lén lút lấy trộm đồ vật nhưng không nghĩ tới cậu ta còn dám lấy nhiều như vậy, xấp xỉ một ngàn, đây là cầm nhiều ít chứ?

Lý Thuý Phân nói xong lại vô cùng may mắn, “May mắn lúc cậu ta quấn lấy Vãn Vãn thì các người đuổi cậu ta đi, bằng không dính vào chuyện này, cũng không phải là bị hại chết sao.”

Trình Hoa Trân cũng cảm thấy may mắn, nếu bị loại người này quấn lấy thì thật là xúi quẩy, nghe xong việc của Phùng Kiến Thiết, Trình Hoa Trân liền càng thêm kiên định vẫn nên để con cả tìm đối tượng cho Vãn Vãn ở bộ đội đi, quân nhân bảo vệ quốc gia thì ít nhất nhân phẩm vẫn có thể tin được.

Chuyện hôm nay của Phùng Kiến Thiết đều lan truyền khắp cả toà nhà công nhân viên chức, hơn nữa bởi vì Lưu Kim Hoa cố ý khoe khoang nên mời không ít người tới, kết quả bởi vì quá nhiều người dẫn đến chuyện này như có cánh bay đi càng nhanh, ước chừng không quá hai ngày thì toàn bộ huyện thành đều biết.

Dù sao buổi chiều hôm đó thì trường học của Lâm Thính Vân liền biết tin tức, con bé về nhà một bên làm bài tập một bên kể cho Lâm Thính Vãn nghe thái độ hôm nay của các bạn học ở trường khi biết chuyện này, còn thái độ của cô bé nhà họ Phùng có chết cũng không chịu thừa nhận, nói mọi người bôi nhọ anh trai cô bé.

“Chị nói xem bọn họ như vậy có xem là……”

“Bịt tai trộm chuông?” Lâm Thính Vãn quay đầu lại hỏi em gái.

Lâm Thính Vân vội vàng gật đầu không ngừng, “Đúng đúng, chính là bịt tai trộm chuông, nhiều người thấy được như vậy, ai lại oan uổng anh trai nó được chứ.”

“Hơn nữa với nhân phẩm của anh trai nó còn cần người ta oan uổng sao? Còn lừa gạt nén vàng của quả phụ người ta, không biết xấu hổ.”

Lâm Thính Vãn nghe được em gái nói Phùng Kiến Thiết còn lừa nén vàng của quả phụ liền thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trong sách lúc Phùng Kiến Thiết lừa quả phụ thì đã qua hơn phân nửa cốt truyện rồi, lúc ấy kinh tế mở ra, anh ta lấy nén vàng đổi thành tiền cũng là lúc mấu chốt mở rộng nhà máy.

Sao hiện tại lại lừa sớm như vậy? Nhớ tới biểu hiện của Phùng Kiến Thiết khác với trong sách, cô cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu được vì sao anh ta không đi theo cốt truyện, nhưng mà dù sao anh ta cũng bị mang đi, cả công việc cũng mất, mấy việc này cô lười quan tâm.

Lâm Thính Vãn mặc kệ Phùng Kiến Thiết nhưng lại hỏi đến chuyện của Lâm Thính Vân ở trường học, “Em gái, gần đây cô bé nhà họ Phùng còn gây chuyện với em không?”

“Nó dám sao?” Lâm Thính Vân nghe được chị ba hỏi như vậy, lập tức giống như con hổ con phát uy, đôi tay chống nạnh nói, “Hai chị em của nó thấy em liền vòng qua đường khác, còn dám gây chuyện với em thì phải xem nắm tay của em có buông tha cho bọn họ hay không.”

Cô bé vừa nói vừa giơ lên nắm tay của mình.

Xét về giá trị vũ lực, thì Lâm Thính Vãn luôn tin tưởng em gái mình, nhưng mà em gái là cô bé đơn thuần, có chuyện gì đều hiện tất cả lên mặt, người xấu có rất nhiều loại.

Nghĩ cô có thể sắp đến chỗ anh cả, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở Lâm Thính Vân, “Em gái, người xấu không nhất định biểu hiện ra ngoài, phải cảnh giác nhiều hơn biết chưa.”

Lâm Thính Vân nghe chị ba nói thế, buông sách bài tập liền tiến đến trước mặt chị ba nhỏ giọng hỏi, “Chị ba, chị nói mấy chị em nhà họ Phùng sẽ chơi xấu sau lưng sao?”

Lâm Thính Vãn nói, “Chuyện này khó mà nói, tóm lại bình thường em để ý nhiều hơn, có chuyện gì thì đừng xúc động, nhớ thương lượng với anh tư của em biết không?”

“Ây da, chị ba em lại không phải con nít ba tuổi, chị yên tâm đi, hai chị em kia tuyệt đối không dám chọc em.”

Lâm Thính Vãn vẫn là ra dáng chị gái mà nói, “Chị là lo lắng em kêu kêu quát quát sẽ có hại nên mới nhắc nhở em đó.”