Chương 39

Trong lòng Phùng Kiến Thiết có Lâm Thính Vãn thì thế nào, cuối cùng cùng sinh hoạt với anh ta cũng chỉ có cô ta, đàn ông cũng như thế cả thôi, chỉ cần kết hôn, cô ta có nắm chắc dạy bảo cho Phùng Kiến Thiết nghe lời, đàn ông một khi nghe lời thì cả nhà đều thuộc về cô ta, đến lúc đó mọi người đều sẽ hâm mộ cô ta, mà Lâm Thính Vãn nói không chừng sẽ vì bỏ lỡ Phùng Kiến Thiết mà thành gái lỡ thì.

Lưu Phượng Chi còn đang mơ mộng trong lòng, căn bản không thể ngờ được ác mộng của mình sắp đến gần.

Mà lúc này công nhân Trương trong tổ động cơ chạy bằng hơi nước vội vàng chạy đến toà nhà công nhân viên chức gọi lại Trình Hoa Trân còn đang đi lên lầu nói, “Chị dâu Hoa Trân.”

Trình Hoa Trân quay đầu lại nhìn đến là Trương Khải Thiêm còn tưởng rằng là chồng mình xảy ra chuyện gì, vội nói: “Công nhân Trương, là ông Lâm nhà tôi xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Khải Thiêm thở hổn hển xua tay nói, “Chị dâu, không phải tổ trưởng Lâm, là tổ trưởng Lâm bảo tôi về chuyển lời, trưa mai chị đến bưu cục trong huyện một chuyến, Tri Học gọi điện thoại về nhà nói có việc muốn nói với chị.”

Hai ngày nay, Lâm Thành An muốn trông coi động cơ chạy bằng hơi nước, nên sẽ ở lại văn phòng trong nhà máy, văn phòng của bọn họ có điện thoại riêng.

Lâm Tri Học vì để mẹ cùng em mình khỏi phải tốn công đi lại thì thường đều sẽ gọi điện thoại đến văn phòng của cha mình, hẹn trước thời gian đến bưu cục nghe điện, rốt cuộc điện thoại của nhà máy thì không thể dùng quá lâu, sợ bị người ta nói này nói nọ.

Lần này là vì sau khi Lâm Tri Học xem thư của em gái xong liền vội vàng gọi điện thoại về.

Trình Hoa Trân gật gật đầu nói một tiếng, “Cảm ơn công nhân Trương, làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”

Trương Khải Thiêm lắc đầu thân thiện nói, “Không sao, thuận đường cả mà.”

Thấy Trương Khải Thiêm rời đi, Trình Hoa Trân lầm bầm lầu bầu nói một câu, “Tri Học sao lại gọi điện thoại về chứ?”



Cũng không biết muốn nói việc gì, không phải dặn bà ấy ăn tết dẫn theo em trai em gái qua sao, đột nhiên con trai lại gọi điện thoại, bà ấy cứ muốn suy đoán một chút xem là đã phát sinh chuyện gì.

Lý Thúy Phân lập tức nói, “Chắc chắn là chuyện tốt.”

Người bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa theo, “Đúng đúng, Hoa Trân, nói không chừng Tri Học nhà chị lại lập công đó.”

“Lập công hay không, không quan trọng, tôi chỉ trông ngóng nó được bình an, bình an là quan trọng nhất.”

Tuy rằng ngoài miệng Trình Hoa Trân nói như vậy, nhưng trên mặt lại có chút đắc ý, làm cha mẹ thấy con mình biết tiến tới đó là việc đáng giá kiêu ngạo vô cùng.

Mấy người càng là nhận định Lâm Tri Học khẳng định là lập công, tức khắc tất cả mọi người đều hâm mộ Trình Hoa Trân, “Hoa Trân, mấy đứa trẻ nhà chị cũng quá tranh đua, con lớn đi bộ đội lập công lớn, con thứ hai lại gả tới thành phố, con rể lại làm trong nhà máy sắt thép, Vãn Vãn vào trạm phát thanh, tôi thấy ở đây chị là tốt số nhất.”

Chồng có thể làm, con cái cũng tranh đua, lời hâm mộ đều nói đến mệt mỏi.

Trình Hoa Trân vô cùng vui vẻ, nhưng mà ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói, “Nào có tốt như mọi người nói.”

Lâm Thính Vãn tuy rằng không nói chuyện, nội tâm cũng vui vẻ vô cùng, anh cả chắc chắn là đã thấy được thư của cô, phỏng chừng là thông báo cho cô đến báo danh đoàn văn công nơi bọn họ dừng chân.

Trong lúc nhất thời không khí vui vẻ đối lập hoàn toàn với Lưu Phượng Chi ở cách đó không xa, cô ta nắm chặt tay, âm thầm thề trong lòng nhất định phải đánh bại Lâm Thính Vãn, ‘Lâm Thính Vãn, cô chờ xem, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn cô rất nhiều.’