Chương 40

Vốn dĩ mục đích của Lâm Thính Vãn viết thư cho anh cả là nhờ anh ấy giúp cô hỏi về việc đoàn văn công của bọn họ có nhận người nữa không, không ngờ Lâm Tri Học lại có tính tình nóng nảy, khi đọc thư cũng chỉ chọn ra nội dung bản thân cho rằng quan trọng mà đọc, cho nên lá thư dài ba trang anh ấy chỉ thấy em gái nói toà nhà công nhân viên chức đồn đãi cô đánh người cô đang xem mắt một trận, nói cô không đủ dịu dàng, ngay cả người giới thiệu đối tượng cũng ít đi, mẹ lo lắng cô không gả ra ngoài được nên mỗi ngày đều sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Mà xem nhẹ đi hai trang Lâm Thính Vãn viết về vấn đề báo danh ở đoàn văn công.

Cho nên ngày hôm sau khi Trình Hoa Trân đến bưu cục nhận điện thoại của con trai liền nghe được lời nén giận của Lâm Tri Học: “Mẹ, hiện tại em ba bị người ở toà nhà công nhân viên chức bàn tán đến nổi không thể xem mắt sao?”

Lâm Thính Vãn: Sao truyền lời còn có thể truyền sai chứ?

Trình Hoa Trân không nghĩ tới con trai lại nghe được chuyện này, chắc chắn phải nói rõ ràng với con trai mới được, nhưng mà nói xong lại an ủi con trai đang ở phương xa, “Tri Học, con đừng lo lắng chuyện trong nhà, còn việc của Vãn Vãn mẹ với cha con sẽ giải quyết tốt?”

Giải quyết tốt? Lâm Tri Học cảm thấy tính tình của em gái tương đối nhạy cảm, mặt ngoài là đã giải quyết tốt nhưng chắc chắn trong lòng cô vẫn để ý, bằng không cũng sẽ không đột nhiên nghĩ đến nơi có hoàn cảnh hoang dã ác liệt như vùng phương Bắc.

Lâm Tri Học cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng với mẹ mình, “Mẹ, không thì như vậy đi, hay là con tìm cho Vãn Vãn một người ở đây đi.’’

Trong ấn tượng của Lâm Tri Học, em ba là cô bé vô cùng ôn hoà lại sợ gây chuyện, khi còn nhỏ anh ấy mang em hai cùng em ba cùng ra bờ sông bắt cá, trùng hợp đi ngang qua ruộng mía gặp mấy đưa trẻ gần đó đi trộm mía, chúng thấy người trong thôn đuổi theo liền quăng mía tháo chạy.

Mà cây mía kia đúng lúc bị ném cạnh em ba, người trong thôn đuổi tới nơi hỏi con bé có một câu mà nó đã bị doạ đến khóc.

Lâm Tri Học dỗ rất lâu, cho đến lúc về nhà vẫn còn khóc.

Sau đó, anh ấy thi đậu trường quân đội liền rời khỏi nhà, sau khi tốt nghiệp lại đến vùng hoang dã phương Bắc nên thời gian gặp mặt các em cũng không nhiều, nhưng trong lòng anh ấy em ba luôn là cô bé nhạy cảm tinh tế cần được yêu chiều, bảo vệ.

Hiện tại người ở toà nhà công nhân viên chức bàn tán về con bé như thế, đoán chừng trong lòng con bé cũng rất khó chịu.

Nếu cô muốn, người làm anh cả như Lâm Tri Học đương nhiên sẽ giúp, chỉ là về vấn đề tìm tấm chồng cho cô anh ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu trong nhà lo cô gặp được người có nhân phẩm không tốt sẽ chịu khổ, vậy anh ấy liền tìm một người ở trạm dừng chân cho cô, ít nhất là chiến hữu ở chung với nhau mười năm nay, có sinh tử chi giao, nhân phẩm có thể tin được, lại nói nếu ai dám ức hϊếp em gái của anh ấy, thì phải hỏi xem nắm đấm của anh ấy có cho phép hay không.

Trình Hoa Trân nghe con cả nói phải giới thiệu quân nhân cho Vãn Vãn, đột nhiên vỗ một cái vào đùi, sao bà ấy không nghĩ tới nhờ con cả ở bộ đội giới thiệu cho con gái chứ, quân nhân chí khí lẫm liệt không tốt hơn Phùng Kiến Thiết trăm ngàn lần sao?

Một mặt bà ấy cảm thấy có thể nhưng một mặt lại nghĩ nếu như gả con gái đến phương Bắc xa xôi, nghe nói mùa đông ở nơi đó thật sự rất gian nan, cũng không biết con bà ấy chịu nổi không.

Là một người mẹ đương nhiên bà ấy sẽ lo lắng tinh tế tỉ mỉ rất nhiều phương diện, cụ thể là các mặt trong sinh hoạt, cho nên sự lo lắng này cũng bộc lộ ra ngoài.