Chương 22

Con gái của bà ta cùng Lâm Thính Vãn chênh lệch không nhiều lắm, còn so với Lâm Thính Vãn nhỏ hơn một tuổi, năm nay mười tám, vừa vặn cũng đến tuổi xem mắt lấy chồng.

Nhà họ Lâm chướng mắt Phùng Kiến Thiết, nhưng Phùng Kiến Thiết ở trong mắt rất nhiều người vẫn là bánh trái thơm ngon, anh ta không chỉ có tiền đồ của mình, lại có một chú ruột làm chủ nhiệm nhà máy, có tầng quan hệ này Lưu Kim Hoa muốn sau khi anh ta làm con rể nhà mình, một nhà bọn họ ở trong nhà máy khẳng định cũng sẽ càng ngày càng tốt.

Năm đó bà ta và Trình Hoa Trân cùng thời gian vào nhà máy, còn không phải bởi vì Trình Hoa Trân gả cho một người chồng tốt, ông Lâm là nhân tài hiếm có trong nhà máy, Trình Hoa Trân mới có cơ hội đến công hội, hiện tại Lâm Thính Vãn còn đến trạm phát thanh.

Công việc nhẹ nhàng nhất của nhà máy, chức vị tiền lương lại cao nhất, toàn bộ để cho người một nhà bọn họ chiếm toàn bộ.

Lưu Kim Hoa càng nghĩ càng tức giận, đều là người dựa vào cái gì bà ta vẫn luôn ở nhà máy, con gái ngay cả nhà máy đường cũng không thể vào, bây giờ còn ở nhà, trong nhà đều là miệng ăn cơm, còn có hai đứa con trai nhỏ nữa, nếu thật sự không được bà ta đều chuẩn bị để cho con gái xuống nông thôn, như vậy cũng có thể trợ cấp trong nhà, nếu như có thể cùng nhà họ Phùng kết thân, con gái cũng không cần xuống nông thôn, trong nhà không chừng còn có thể tốt hơn.

Cho nên bà ta mới tận hết sức lực bôi đen Lâm Thính Vãn, muốn chính là muốn đem chuyện nháo lớn, như vậy Phùng Kiến Thiết khẳng định cũng không có mặt mũi, hai nhà tuyệt đối sẽ không thành.

Hiện tại chuyện này nháo tới chỗ lãnh đạo nhà máy, Lưu Kim Hoa không thể không đổi phương thức khác, bà ta nghĩ nếu nhà họ Phùng đều hoài nghi là Lâm Thính Vãn đánh Phùng Kiến Thiết, vậy nhà họ Phùng khẳng định là không thích Lâm Thính Vãn nữa, lúc này bà ta tìm người giới thiệu con gái cho nhà họ Phùng, chuyện này không phải thành sao?

Bà ta nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, tậm trạng không tốt vì bị mắng cũng liền quét sạch, nghĩ tan làm liền đi tìm người đi nhà họ Phùng.

Phùng Triệu Sâm ra khỏi nhà máy đường liền chạy thẳng đến nhà anh cả, vừa vặn Phùng Kiến Thiết bị đánh nên không có đi làm, mà nằm ở nhà chờ Triệu Quế Cầm hầu hạ.

Kết quả vừa mới nằm trong chốc lát chú ruột đã tới, Phùng Kiến Thiết đành phải đứng dậy, lại nói tiếp công việc của anh ta ở Cung Tiêu Xã cũng bởi vì quan hệ của chú ruột mới có thể đi vào, thăng chức hay không là dựa vào chính mình, nhưng không có chú hai này anh ta cũng không có khả năng có công việc kia, cho nên ở trên mặt mũi anh ta vẫn không dám trẫm trễ người chú này.

Phùng Triệu Sâm nhìn Phùng Kiến Thiết mặt đầy vết thương, nhất thời mặt đen thành đáy nồi, vết thương nghiêm trọng như vậy là một cô gái nhỏ có thể đánh ra sao?



Cái này còn dám nói xấu người khác, thật sự là không có đầu óc.

Tức giận đến nỗi lại đạp anh ta một đạp, Triệu Quế Cầm mới rót cho chú em của mình một ly nước liền thấy con trai vết thương chồng chất còn bị đánh, nhất thời tim gan đều đau, "Triệu Sâm, cậu làm gì vậy? Kiến Thiết đã bị thương thành như vậy cậu còn đánh nó.”

“Em thấy nó chính là thiếu đánh."

Tiếp theo Phùng Triệu Sâm liền đem chuyện của Phùng Kiến Thiết đã làm nói trước mặt anh tra chị dâu của mình, mấy năm nay nhà họ Phùng chỉ có Phùng Kiến Thiết là cháu trai, cho nên chú của anh ta đối với anh ta coi như rất tốt.

Nào biết lúc này còn mơ hồ.

Phùng Triệu Khôn cùng Triệu Quế Cầm vừa nghe còn có chuyện này tuy rằng bất mãn nhà họ Lâm, nhưng vẫn cảm thấy con trai làm như vậy có chút không thỏa đáng, chủ yếu nói ra có thể tin sao? Một cô gái nhỏ nhà ai chưa lấy chồng lại có thể tròng bao tải đánh người? Còn đánh thảm như vậy, nói ra sẽ không ai tin.

“Mọi người cầm đồ theo tôi đến nhà họ Lâm xin lỗi."

Đây là quyết định của Phùng Triệu Sâm, lần trước chị dâu dẫn cháu trai đến nhà cha mẹ Lâm Thành An cũng đã mang tiếng rồi, hôm nay còn xảy ra chuyện như vậy, cuối năm chính là thời điểm mấu chốt để mình thăng chức phó giám đốc, tuyệt đối không thể đắc tội Lâm Thành An.

Tổ máy móc chạy bằng hơi nước của bọn họ là tổ máy móc quan trọng nhất của nhà máy đường, hơn nữa mấy năm nay nhân duyên của Lâm Thành An rất tốt, tuy rằng tâm tư đều đặt trên những cỗ máy kia. Nhưng làm người thật sự lại chịu hỗ trợ, nếu cạnh tranh thì người chủ nhiệm như ông ta này đều phải sang một bên.

Triệu Quế Cầm vừa nghe đi xin lỗi coi như xong, còn muốn lấy đồ lấy tiền, mặt đều tái đi, không phải chỉ nói vài câu bậy bạ thôi sao? Sao còn nghiêm trọng như vậy?