Chương 23

“Triệu Sâm, sao còn muốn lấy tiền, tôi thấy không cần thiết.”

Phùng Triệu Sâm đã sớm biết tính tình của anh trai chị dâu mình nên nói thẳng, "Cũng có thể không lấy, vậy sau này cái nhà này tôi sẽ không quản nữa, các người có chuyện gì cũng không liên quan đến Phùng Triệu Sâm tôi.”

Từ sau khi Phùng Triệu Khôn bị thương ở tay, nhà họ Phùng thật đúng là dựa vào Phùng Triệu Sâm mới có bộ dáng như bây giờ, tuy rằng Phùng Triệu Khôn luôn miệng nói người em trai này không giúp gia đình bao nhiêu, nhưng sờ lương tâm nói nếu không có Phùng Triệu Sâm, đừng nói công việc của Phùng Kiến Thiết, trong nhà không chừng cũng không chịu nổi.

Cho nên người một nhà nói sau lưng Phùng Triệu Sâm coi như xong, giáp mặt cũng không dám ngỗ nghịch ông ta.

Có Phùng Triệu Sâm ra mặt xin lỗi thì chuyện này không có đường sống thương lượng.

Cho nên thừa dịp tan làm, ông ta liền mang theo anh trai chị dâu cùng cháu trai xách theo không ít đồ hộp, sữa mạch nhà mênh mông cuồn cuộn đi về phía nhà họ Lâm.

Thời gian tan làm toà nhà công nhân viên chức có đầy người, mọi người nhìn thấy Phùng Triệu Sâm đều thân thiện chào hỏi, "Chủ nhiệm Phùng, ngài muốn đi đâu vậy?"

Phùng Triệu Sâm vì thể hiện danh tiếng của mình ít nhiều cũng không bận tâm đến cháu trai Phùng Kiến Thiết này, nghe nói như thế liền nói thẳng, "Cháu trai tôi không phải bị người ta tròng bao tải đánh sao? Bởi vì tôi lắm miệng nhắc tới chuyện con gái nhà họ Lâm và cháu trai tôi, có vài người nói nhảm liền truyền là con gái ông Lâm đánh cháu trai tôi, tôi đây không phải mang theo cháu trai tôi đến xin lỗi nhà họ Lâm sao.”

Phùng Kiến Thiết: "..."

Còn chê chuyện anh ta bị tròng bao tải đánh không ai biết sao? Đây là chú ruột gì vậy?

Bình thường dang tiếng của Phùng Triệu Sâm ở trong nhà máy cũng không tệ lắm, vừa nói như vậy mọi người đều nói chủ nhiệm Phùng suy nghĩ chu đáo.

Nhưng mà ánh mắt đồng loạt rơi vào trên mặt Phùng Kiến Thiết, vì kéo vào cùng quan hệ với Phùng Triệu Sâm, ngữ khí ân cần như là quan tâm cháu ruột của chính mình, "Kiến Thiết đây là đắc tội người nào?"

“Đây chắc là bị vài người đánh, nếu không sao có thể đánh thành như vậy, mặt trắng nõn cũng không nhìn thấy một chỗ lành lặn nào.”

"Thật đáng thương."



Phùng Kiến Thiết bị người ta coi như khỉ vây xem cũng coi như xong, còn muốn nặn ra nụ cười miễn cưỡng để ứng phó với đám người quan tâm qua loa này, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu bực bội, trong lòng tức giận không chịu được, sao có người đáng ghét như vậy? Chính mình bị đánh thì liên quan gì đến bọn họ.

Phùng Triệu Sâm hoàn toàn không để ý đến cháu trai mình, bắt đầu dùng chuyện của cháu trai để xây dựng ấn tượng tốt cho mình trong lòng quần chúng nhân dân, đối với sự quan tâm của mọi người phải gọi là một sự cảm kích.

Giống như hận không thể một đám tiến lên bắt tay cảm ơn.

Lâm Tri Văn và Lâm Thính Vân tan học về nhà liền thấy một màn như vậy, khi thấy mặt Phùng Kiến Thiết sưng như bánh bao, còn một khối xanh một khối tím miễn bàn có bao nhiêu buồn cười, Lâm Thính Vân nhịn không được che miệng cười chạy về nhà, hận không thể nhanh chóng nói cho chị ba tin tức tốt này.

“Chị ba, chị ba..."

Chờ vào trong tòa nhà công nhân viên chức, Lâm Thính Vân giống như một con khỉ nhỏ chạy vòng tới vòng lui đi về nhà, Lâm Tri Văn xách cặp sách của em gái gắt gao đi theo phía sau.

Lâm Thính Vãn đang giúp mẹ mình vặt rau, còn đang nghe mẹ nhắc tới đề tài quen thuộc, đơn giản chính là sắp xếp chuyện xem mắt, thời đại này nếu nói không muốn kết hôn, mẹ cô nhất định phải lấy chổi lông gà đánh người, nhưng lúc này cô cũng chưa tới hai mươi tuổi, chuyện lập gia đình sinh con này Lâm Thính Vãn nửa điểm cũng chưa chuẩn bị tốt, huống hồ cô còn muốn khiêu vũ, cho nên cô đang nghĩ tìm cái cớ gì để chuồn đi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng em gái gọi, cô lập tức bỏ đồ ăn xuống nói, "Mẹ, em gái gọi con.”

Tốc độ của Lâm Thính Vân cũng nhanh, cô vừa nói xong liền chạy đến trước mặt cô, lập tức kéo tay cô nhỏ giọng nói: "Chị ba, chị mau vào nhà đi, em có chuyện muốn nói với chị.”

Cái này chính hợp ý của Lâm Thính Vãn, cô lập tức đứng dậy, không có nửa phần do dự.

Lưu lại Trình Hoa Trân còn để nửa lời còn trong miệng, đặc biệt muốn mắng chửi người, Lâm Tri Văn sợ mẹ mắng chị và em gái, nên lập tức buông cặp sách xuống nói, "Mẹ, con giúp mẹ vặt rau.”

Lâm Thính Vân kéo Lâm Thính Vãn vừa mới vào nhà, đã có người tốt ở toà nhà công nhân viên chức chạy tới báo tin cho nhà họ Lâm.

“Hoa Trân mau lại đây, chủ nhiệm Phùng mang rất nhiều đồ đến nhà các người.”