Chương 20

Vừa vặn bây giờ là giờ tan làm buổi trưa, Trình Hoa Trân có tức giận hơn nữa cũng chỉ có thể chờ đi làm sẽ xử lý chuyện này, cho nên liền cùng Lý Thúy Phân về tòa nhà công nhân viên chức trước.

Bên này, sau khi tan làm, Lâm Thính Vãn đem tin tố cáo nặc danh giao cho Cung Tiêu Xã ở huyện thành, mới vừa đi tới dưới lầu toà nhà công nhân viên chức liền thấy mẹ mình và Lý Thúy Phân cùng nhau trở về, cô tiến lên gọi một tiếng, "Mẹ, dì Thúy Phân.”

Trình Hoa Trân nhìn thấy sắc mặt con gái cũng khá hơn một chút, lại nhìn bộ dáng dịu dàng ngọt ngào của con gai thứ ba, có thể tròng bao tải đánh người sao? Quả thực nói bậy nói bạ, cũng không xem người khác có tin hay không.

Trong mắt Trình Hoa Trân đây chính là có người nói xấu Lâm Thính Vãn, cho nên chuyện này bà ấy kiên quyết không tin.

Đợi về đến nhà Trình Hoa Trân thấy chồng đã mở bếp than đang chuẩn bị cơm trưa, bà ấy cũng không rảnh lo nấu cơm, lập tức gọi chồng và con gái vào nhà, kể lại chuyện Lý Thúy Phân nói với mình cho bọn họ nghe.

Khi Lâm Thính Vãn nghe được trong lòng liền lộp bộp một chút, còn tưởng rằng Phùng Kiến Thiết phát hiện, nhưng mà suy nghĩ một chút sau đó lập tức lại phủ nhận, liền Phùng Kiến Thiết loại người này, nếu thật sự phát hiện lập tức liền xông vào trong nhà đứng ở đạo đức cao mắng chửi bọn họ, nếu không có đến, ngược lại loại này lời đồn từ trong nhà máy truyền ra...

Vậy cô không thể không hoài nghi đây là chiêu số của Phùng Kiến Thiết, trong lòng đối với cái này tra nam lại nhiều hơn vài phần chán ghét, muốn nói anh ta có thể là bởi vì thích nên nhất định phải cưới được chính mình, cô sẽ không tin, nhưng là như vậy lì lợm la liếʍ khẳng định có nguyên nhân, cô không muốn suy nghĩ nguyên nhân, chỉ cảm thấy hôm nay phong thư tố cáo kia thật sự là không thiệt thòi.

Nhưng mà đối với chuyện bị nghị luận đánh người Lâm Thính Vãn cũng không thèm để ý dù chỉ một chút, nghị luận liền nghị luận, cô gái nhỏ hung dữ một chút thì làm sao? Chẳng lẽ khi bị đánh không đánh lại, khi bị mắng không mắng lại?

Đương nhiên nói cái gì chướng mắt liền đánh người này xác thực đủ không biết xấu hổ, cũng có thể lý giải tại sao cha mẹ lo lắng, nhưng mà dù sao cũng liền truyền vài ngày, qua vài ngày Phùng Kiến Thiết liền không thể lo nổi cho chính mình, ngược lại là không thèm để ý.



Suy nghĩ của Trình Hoa Trân lại không giống với lúc trước, con gái đang yên đang lành của bà ấy sao có thể làm cho người ta vô duyên vô cớ oan uổng, hơn nữa lúc này là thời điểm Vãn Vãn đi xem mắt lấy chồng, đây không phải là cố ý ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái bà ấy sao?

Tuy rằng cô gái nhỏ hung dữ một chút cũng không có gì, nhưng làm mẹ không thích nhất chính là nhìn thấy người khác bắt lấy một điểm gì đó đi xoi mói con cái của mình, con cái của bà ấy đều là tốt nhất toàn thế giới.

Quyết định đi xuống nhà máy tìm người tung tin đồn, lại nói với chồng buổi trưa ông ây đi tìm chủ nhiệm Phùng, xem chuyện tốt mà cháu trai chủ nhiệm Phùng làm.

Không giống với Lâm Thính Vãn không sao cả, hai vợ chồng nhà họ Lâm vô cùng coi trọng chuyện này, buổi chiều liền chia nhau đi xử lý, Phùng Triệu Sâm mặc dù là chú ruột của Phùng Kiến Thiết, nhưng con người của ông ta cùng anh cả còn có cháu trai mình đều không giống nhau, là một người vô cùng chính trực, hơn nữa lại vô cùng để ý công việc của mình, cho nên nghe được lời của Lâm Thành An, nhất thời đứng dậy vỗ một cái vào bàn.

“Ông Lâm, ông yên tâm chuyện này tôi nhất định cho sẽ nhà ông một lời giải thích.”

Vốn dĩ là nghĩ cháu trai có tiền đồ, cả nhà ông Lâm lại tốt, mới giật dây muốn thúc đẩy chuyện tốt tất cả đều vui vẻ, không nghĩ tới nháo thành như vậy, cháu trai nhà mình vẫn quấn quít lấy con gái nhà người khác không nói, hiện tại lại nói xấu con gái nhà người khác.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành vả lại đều không ngốc, chuyện này nếu không phải là nhà Phùng Kiến Thiết truyền đi Phùng Triệu Sâm cũng không tin, ai sẽ lắm miệng nhiều chuyện như vậy.

Lâm Thành An vẫn là nòng cốt trong nhà máy, không nói những thứ khác mấy chiếc máy móc lớn kia đều là mạch máu trong nhà máy, nếu bởi vì chuyện này ông Lâm bỏ gánh, thật đúng là ảnh hưởng đến việc thăng chức năm nay của mình, cho nên Phùng Triệu Sâm mặc kệ là vì công việc của mình hay là sự phát triển của nhà máy, cũng không thể mặc kệ, vừa mới cam đoan với Lâm Thành An xong, lập tức cầm cặp công văn đến nhà anh trai mình.

Ông ta không thể không đánh gãy chân thằng nhóc kia.