Chương 19

Lâm Tri Văn dù sao cũng là con trai, lớn như vậy rồi còn giống như trẻ con bị chị gái sờ đầu có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi tóc chị sờ qua, không biết nên nói cái gì, cuối cùng lúc muốn đi ra ngoài mới nhỏ giọng nói, "Chị ba, chị yên tâm đi, em sẽ luôn bảo vệ chị hai, chị còn có em gái."

Còn có người nhà, anh cả nói đàn ông nên bảo vệ tốt người nhà của mình mới có thể nói lý tưởng.

Lâm Thính Vân ngủ trên giường nghe được hai chữ em gái, ở trong mộng còn "Ừ" một tiếng, nhưng mà lập tức liền xoay người ngủ không biết gì nữa, chọc cho Lâm Thính Vãn cùng Lâm Tri Văn nhìn nhau cười một cái.

Lâm Thính Vãn không nói gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng nghĩ cô cũng sẽ bảo vệ tốt người nhà của mình.

Ngày hôm sau vừa qua sáu giờ, toàn bộ tòa nhà công nhân viên chức liền trở nên náo nhiệt, người một nhà họ Lâm cũng lục tục rời giường, chờ Lâm Thính Vãn và Lâm Thính Vân đi ra trên bàn đều đặt bánh bao mẹ hấp và cháo khoai lang đỏ đã nấu xong.

Ăn sáng xong nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, lại là một ngày tốt đẹp.

Chỉ là tốt đẹp vừa mới kéo dài đến giữa trưa, Trình Hoa Trân tan làm đi ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Lý Thúy Phân đứng ở bên ngoài văn phòng công hội lo lắng nhìn xung quanh.

"Em gái Thúy Phân, em tới công hội có chuyện gì vậy?"

Lý Thúy Phân nhìn Trình Hoa Trân đi ra liền nhanh chóng đi tới, lôi kéo Trình Hoa Trân đi đến góc bên cạnh ít người.

Trình Hoa Trân nhìn bộ dáng của Lý Thúy Phân, có chút khó hiểu hỏi, "Em gái Thúy Phân, có chuyện gì vậy?”

Lý Thúy Phân lôi kéo Trình Hoa Trân đi vài bước, nhìn trái nhìn phải phát hiện không có ai mới nhỏ giọng nói, "Chị Hoa Trân, Vãn Vãn đánh Phùng Kiến Thiết à?"

Đầu tiên Trình Hoa Trân là sửng sốt, sau đó lại lập tức lắc đầu, "Không thể nào, nếu nói là Vân Vân đánh người tôi còn tin, Vãn Vãn tuyệt đối sẽ không đánh người.”



Lâm Thính Vân: Nếu nói ra có khi mẹ không tin, người đề nghị đánh anh ta thật đúng là chị ba đưa ra!

Bà ấy nói xong lại nói, "Không đúng, Vãn Vãn đánh Phùng Kiến Thiết? Phùng Kiến Thiết lại tới dây dưa với Vãn Vãn à? Tôi phải nhanh chóng trở về xem." Trình Hoa Trân nói xong liền muốn rời đi, sợ con gái mình chịu thiệt.

Lý Thúy Phân vội vàng kéo Trình Hoa Trân lại, "Chị Hoa Trân, là ngày hôm qua.”

"Ngày hôm qua thì càng không có khả năng, em gái Thúy Phân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Thúy Phân liền đem lời đồn đãi nghe được ở nhà máy nói cho Trình Hoa Trân nghe, thì ra ngày hôm qua sau khi Phùng Kiến Thiết bị người ta đánh trở về đều hoài nghi là đồng nghiệp của mình hạ độc thủ sau lưng, nhưng ngủ thẳng đến nửa đêm anh ta bỗng nhiên nghĩ ra một kế ác độc, dù sao cũng bị đánh, vì sao không đẩy cho nhà họ Lâm chứ?

Như vậy tất cả mọi người đều biết tính tình của Lâm Thính Vãn không tốt, còn nói cô bởi vì ghét bỏ đối tượng xem mắt không làm theo ý của cô mà đánh người ta, loại con gái như vậy chính là không ai dám cưới, nhà ai cưới vợ không muốn cưới một người dịu dàng hiền lành? Động một chút là đánh người, như vậy quá hung hãn.

Như vậy không phải Lâm Thính Vãn chỉ có thể gả cho chính mình sao?

Phùng Kiến Thiết nghĩ như vậy cảm thấy rất có đạo lý, ngày hôm sau liền mang theo đồ vật nhờ người tìm hai thím nhiều chuyện ở nhà máy đường đem tin tức này truyền ra ngoài, cái này không phải so với đem đồ vật đưa cho chú của anh ta hỗ trợ càng trực tiếp nhanh chóng?

Vừa vặn hai người kia cùng làm một chỗ với Lý Thúy Phân, bà ta vừa nghe được tin tức này liền nhanh chóng đi tìm Trình Hoa Trân.

Trình Hoa Trân nghe xong lời nói của Lý Thúy Phân, nhất thời nổi trận lôi đình, "Người đàn bà nhiều chuyện nào nói hươu nói vượn, xem tôi có xé nát miệng của bọn khốn đó hay không, Vãn Vãn nhà tôi là một đứa nhỏ có bao nhiêu dịu dàng, có thể động thủ đánh người sao? Hơn nữa cái gì gọi là chướng mắt đối tượng xem mắt liền đánh người, đây quả thực là cắt đứt nhân duyên của con gái bà ấy.

“Cũng không phải, Vãn Vãn là chúng ta nhìn lớn lên, đừng nói đánh người, ngay cả một lời tàn nhẫn cũng chưa từng nói với người khác, người truyền những lời này quả thực bụng dạ khó lường."

Lý Thúy Phân cũng thập phần đồng ý với lời nói của Trình Hoa Trân, muốn nói người khác bà ta còn không dám cam đoan, nhưng muốn nói Lâm Thính Vãn, quả thực chính là nói bậy nói bạ, bôi nhọ.